310 Thưa Thầy, ông này xin hỏi: Thầy có nhắc đến sự chìm đắm trong đau khổ, thì người ta càng cần chìm đắm trong đau khổ để tiến hóa. Có thể nào có trường hợp là người khác khổ vì chúng ta hay không? và có phải là chúng ta càng khổ càng lợi ích cho chúng ta không?
- Hai mặt chung hết. Người khổ vì ta, ta cũng tiến hóa. Mà ta khổ vì người khác, cũng hai linh hồn tiến hóa. Nhưng mà mỗi linh hồn có trách nhiệm riêng, nếu linh hồn nào mà có trách nhiệm thì khổ nhiều hơn những người không có trách nhiệm, mình giúp cho họ tiến hóa, chứ không phải mình giúp cho họ khổ để hại người ta. Hai cái nó khác nhau. Nếu tư tưởng anh chị em hại cho người ta khổ thì nó khác, mà anh chị em muốn cho ngừơi ta khổ để tiến hóa thì cái chuyện đó khác. Hai cái nó khác nhau. Nếu ý mình muốn cho người ta khổ, cho người ta chết thì nó khác. Cái đó thì mình coi như là không tốt rồi. còn mình muốn cho người ta khổ, giúp cho họ phát triển tâm linh, cái đó là khác.
Thành ra, anh chị em thấy, có một số học trò ghét tôi lắm, nhưng cái đường tôi đi, tôi vẫn đi, tại vì tôi giúp cho họ phát triển vấn đề tâm linh, chứ không phải tôi hại họ. Chừng nào tôi hại họ thì lương tâm tôi sẽ cắn rứt. Lương tâm tôi không bao giờ cắn rứt. Tại ý của tôi là tất cả mọi người giống nhau hết, tôi muốn giúp cho họ tiến hóa trong hai lãnh vực: đời cho khỏe mạnh, đạo thì phát triển tâm linh. Thì tôi đâu có hại đâu? Còn ai muốn bỏ tôi cũng được, ai muốn nói xấu tôi cũng được, ai muốn nói tốt, cái chuyện đó tôi không cần. nhưng con đường tôi, tôi vẫn đi. Tôi không nghe ai hết. Tất cả xã hội lòai người, tôi không nghe ai, chỉ có nghe một người thôi, đó là Thượng Đế, ngoài ra không nghe ai hết. Tại vì ông đưa tôi từ cõi chết đưa tôi về cõi sống để tôi giúp người ta. Tôi không nghe ông tôi nghe ai bây giờ?
Thành ra, cũng giống như cái thơ hôm qua mà ông Alphons trình bày. Nếu anh chị em bị bân tâm những cái thơ đó hoài thì anh chị em không có làm được cái gì hết trơn. Anh chị em thương cái chung chứ không phải thương cái riêng, thì trong cáiu chung mới có cái riêng, chứ anh chị em nghĩ cái riêng thì chắc chắn cái chung, anh chị em làm việc không được. Nói tóm lại, anh chị em phải nghĩ cái việc lớn, thì trong việc lớn có việc nhỏ. Mà anh chị em nghĩ việc nhỏ thì làm việc lớn không được! nguyên tắc chung nó vậy.
Do đó, những câu hỏi tôi trả lời, giải đáp cho anh chị em, anh chị em về nhà có thời gian, đọc hết lại những cái bài mà tôi giảng thì anh chị em sẽ giỏi. giỏi để anh chị em phục vụ cho nhân loại chứ không phải giỏi để anh chị em hưởng. Những bài mà mấy ngày nay tôi giảng, anh chị em học rất giỏi để phục vụ nhân loại. Mà khi anh chị em phục vụ nhân loại thành công thì anh chị em sẽ sung sướng nhứt cuộc đời anh chị em, không có gì sung sướng bằng.
311 Thưa Thầy, chuyện này Thầy chưa có đề cập nhưng Thầy có nói sơ về mấy cái số, Thầy nói số 13 là của các Đấng, và nếu học cao nữa thì biết nhiều và hiểu thêm về con số, có đúng lúc để hỏi Thầy, để Thầy cho vô đề tài này được không?
- Bây gìơ,cái khoa học dùng số, nó có ý nghĩa, nhưng mà phải thực hiện cái gì? Dùng số mới được. Thí dụ cái vòng tròn thì xài số mấy?cái hình vuông thì xài số mấy? hình chữ nhật thì xài số mấy? hình tam giác thì xài số mấy? Anh chị em phải dùng cái nào mà tùy trường hợp để dùng. Mỗi một cái hình thì xài một số, công thức của nó thì mới đạt được kết quả được. Đôi khi trùng, đôi khi không trùng. Bây gìơ anh chị em nói một số tổng quát thì tôi đâu có chỉ được? Thí dụ anh chị em thực hiện cái nhà này, trong cái nhà có nhiều cửa sổ. Bề ngang cái nhà, bề dài, bề cao của cái nhà. Thì muốn cho có năng lực, thì trong tương lai tôi sẽ chỉ làm thế nào cho có năng lực. không có bị nóng, không có bị lạnh, luôn luôn mát 25 độ. Thì làm sao lối kiến trúc này, trong nhà luôn luôn điều hòa không khí, không cần dùngáy lạnh hay máy nóng.
Mấy con số là để thực hiện cái gì mới được. Thí dụ như cái nhà, trong cái nhà, sức chịu nặng của cái nhà là ở đâu? Rồi mình sẽ đặt cái hệ thống ngay chỗ nào? Mà hệ thống này đơn giản chứ không phải máy móc lớn. Thay vì đặt cái máy lạnh hay máy nóng thiệt lớn thì tôi chỉ cần hai cái này thôi. Tôi đặt bên điểm này một cái, bên điểm này một cái, hoặc đặt ở đó một cái, chính giữa một cái. Thì hai cái năng lượng này luôn luôn sẽ bảo vệ cái nhà anh chị em, cái nhiệt độ trung bình, 25 độ hoài. Thí dụ như vậy. Do đó, tôi nói cho anh chị em bằng con số thì chắc chắn anh chị em đâu có biết. Trong tương lai, anh chị em muốn thực hiện cái cầu, muốn bảo vệ cái cầu cho nó chắc chắn, thí dụ, thì tôi cũng làm hai cái này, tôi để hai bên này, thì thí dụ, cái cầu có bị cái gì cũng không sập. Thành ra, tôi phải đặt những con số đó để sức chịu đựng của cái nhà, của cái cầu và lối kiến trúc mới bằng con số ở trong hoặc ở ngoài, hoặc chính giữa, hoặc bên trái bên phải.
Đó là trong tương lai tôi dạy, chứ anh chị em hỏi những con số này ảnh hưởng gì, chưa thực hiện làm sao tôi chỉ được? Mà tôi sẽ chỉ dễ lắm. Tôi kêu anh chị em làm cái số này, số này, ảnh hưởng cái này, số này ảnh hưởng cái này, anh chị em nhớ liền. Tất cả là dùng bằng con số. Tại vì người ta cũng biết được những con số này có cái năng lực mạnh. Thí dụ như bây giờ, cái ly này, bề ngang 3 tấc, đường kính này một tấc, trên này là 6 phần, chiều cao là một tấc rưỡi. Nhưng trong tương lai tôi không phải dạy như vậy, có thể là đường kính này sẽ hai tấc, dưới này 1 tấc rưỡi, bề cao dày 6 tấc. Thì anh chị em chỉ cần đặt như vậy thì cái năng lực sẽ tỏa xuống cái nhà này, hoặc bất cứ cái gì. Bảo vệ cái cầu thì khác, bảo vệ cái nhà thì khác, mà giúp cái năng lượng thì khác. Giống cũng như anh chị em lấy cái năng lượng vũ trụ, truyền vô đây, chỗ nào mà 37 độ thì thôi, còn chỗ nào 40 độ thì thành 37 độ, chỗ nào 28 cũng thành 37 độ. Nói tóm lại, , khi năng lượng mình đặt vô, trị bệnh, thí dụ, thì làm cho quân bình 37 độ. Thì trong tương lai, tôi sẽ chỉ cho anh chị em những con số đó, luôn luôn nó giữ cái năng lực, dù cho nóng hay dù cho lạnh, nó sẽ quân bình.
Bây giờ tôi thí dụ, máy tính không cần baterry chỉ dùng ánh sáng. Trình độ cũng cao rồi nhưng chưa đúng mức để sử dụng cái năng lực này vào cái trị bệnh. Trong tương lai, cái tay của anh chị em, anh chị em quân bình cơ thể 37 độ, anh chị em chỉ cần đặt tay như thế này là được. Nhưng làm thế nào để giữ luồng điện cho anh chị em xài? Trong tương lai không có xài điện như vậy đâu, nếu xài điện, xài xăng sẽ bị ô nhiễm. Thì tại sao anh chị em không đặt một cái antennna, thu hút năng lượng ban ngày bằng ánh sáng mặt trời, xài ba tháng. Anh chị em chỉ cần năng lượng một ngày thôi, ánh sáng mặt trời nó rọi vô đây, anh chị em xài ba tháng. Điện xài không giới hạn, rồi anh chị em lấy cái tốc độ của không khí chế biến nhiều thứ lắm. Mà tôi nói là trong lãnh vực khoa học chứ không phải trừu tượng, hô biến là ra cái tổ.
Mà cái này hiện tại các nhà khoa học đang nghiên cứu nhưng thực hiện chưa được. anh chị em chỉ cần lấy ánh sáng mặt trời, rọi vô cái hệ thống này một ngày thì xài được 3 tháng. Thí dụ, chỉ cần một ngày rọi vô trong này thì xài được 3 000 kw điện, thí dụ. thì đâu cần xài máy heat, máy lạnh, và không cần điện nhân tạo. Lấy sức nóng ánh sáng, tốc độ không khí, thực hiện.
Cái đó trong tương lai, những công thức đó giao cho tôi, tôi làm, bây giờ họ vẽ hết, nhưng mà phần chánh là tôi đưa công thức vô, hợp thức hóa. Cái này tôi biết rồi, chứ không phải chưa biết. Những cái gì tôi nói là tôi biết hết rồi, nhưng mà đúng thời điểm tôi mới thực hiện. Thì trong tương lai đâu có sợ bị ô nhiễm bằng máy điện dưới mọi hình thức, chúng ta sẽ sử dụng bằng thiên nhiên, bằng cái năng lượng thiên nhiên, tạo ra cái nguồn năng lực cho mình xài. Biết bao nhiêu thế kỷ rồi đâu có làm được. Nhưng mà thời kỳ sau cùng này, tôi nói anh chị em rồi, chỉ có bàn tay của Thượng Đế, nắm tay với mình, giúp cho mình thì mình thành công tất cả. những cái gì rôi trình bày, trong tương lai mình thực hiện chứ không ai thực hiện được đâu. Tại cái việc này của Thượng Đế làm thì người của Thượng Đế gởi xuống mới làm được, chứ ngoài ra không phải người của Thượng Đế đưa xuống mà không có trách nhiệm thì đâu có biết đâu? Tôi nói câu này thì anh chị em phải nhớ. Về, anh chị em ráng đọc đi thì hiểu những gì tôi nói. Và trong tương lai, chính những lời mà tôi dạy ngày hôm nay là chúng ta thực hiện. Tiếng sấm sét ở ngoài không gian, chỉ nổ một tiếng là xài hàng triệu kw điện. Nếu chúng ta biết dùng thì xài không hết. Tại sao chúng ta không lấy ánh sáng mặt trời tạo cái năng lượng để xài? Mà cái này tôi làm được, chứ không phải không làm được.
Trong tương lai, chỉ cần dùng một cái anten nhỏ, chỉ đặt trên cái nhà, thí dụ, thì thu hút năng lượng của ánh sáng mặt trời, xài bao nhiêu điện thì xài, tốn kém rất ít. Tất cả là bằng năng lượng vũ trụ hết. Trước tiên, tôi dẫn giải Năng lượng Vũ trụ thì tôi phải dạy anh chị em bằng cái Năn lượng Vũ trụ vô trong cơ thể của mình để tạo cho mình sức mạnh. khi anh chị em có sức mạnh rồi, không có bị đau, thì nghiên cứu trong lãnh vực gì cũng được. Thì cũng từ cái Năng lượng Vũ trụ, cũng như tôi trình bày hôm qua, và mấy ngày trước. Chỉ cần Năng lượng Vũ trụ, anh chị em sẽ biến thể những vật dụng này dễ dàng và làm mọi sự việc của quả địa cầu này.
Đây là phải cần điện, nước, gas. Thì trong tương lai, đâu cần dầu hỏa nữa, đâu cần dùng gas nữa? chỉ cần dùng cái Năng lượng mặt trời tạo ra một sức điện để xài. Tất cả những điện trong nhà xài bằng năng lượng vũ trụ hết. Tiếp thu bởi cái antena, thí dụ. và vô điện đầy hòai, không bao giờ vơi, xài vô giới hạn. Trong tương lai chúng ta sẽ đi tới mức độ đó. Lần lượt, cái môn học ngành Nhân Điện này, nói thì đơn giản đơn sơ lắm, tôi nói, tôi dạy cho anh chị em mới có một phần ngàn. Còn chín trăm chín mươi chín kia chưa học. Sẵn mấy ngày nay tôi nói trong lãnh vực đạo, thì trong đạo nó có đầy đủ cái đời, anh chị em mới học có một phần ngàn. Lần lượt anh chị em sẽ học hết, mà khi nào học được một ngàn thì anh chị em giỏi. giống như nhà khoa học mà nghiên cứu cái bộ não của chúng ta. Những nhà bác học thì sử dụng 5-7%, còn người bình thường thì có 1% thôi, nếu não sử dụng 100% thì giỏi tới cỡ nào? Thành ra, lấy cái Năng lượng Vũ trụ, lấy cái ánh sáng mặt trời làm điện năng xài trong nhà, chuyện đó quá dễ dàng.
312 Thưa Thầy, bà này nghĩ là hiện tại vì có những lý do chính trị và kinh tế nên người ta không có dùng điện năng thiên nhiên nhiều?
- Những nhà bác học có hỏi ý kiến tôi rồi, tất cả những nhà bác học thì ý muốn giúp nhân loại, nhưng mà mấy nhà tài phiệt giữ lại những công thức này. Cái phần công thức thì làm rồi, kết quả thì chưa được.
Bây giờ trong tương lai, hệ thống điện thoại bây giờ thì phải dùng vệ tinh nhân tạo. Trong tương lai thì đâu cần đưa ra ngòai không gian? Một cái điểm cực mạnh, đặt bất cứ điểm nào thì tất cả hệ thống điện thoại nó sẽ từ ở đây, nó sẽ tỏa xuống các nước trên thế giới. Anh chị em hồi xưa thì đặt ngòai không gian, bây giờ chúng ta đặt trong quả địa cầu cũng được như thường. Nếu chúng ta nghiên cứu đúng mức, chỉ cần đặt trong quả địa cầu ở điểm nào thôi thì tất cả các nơi sẽ tập trung vào đó, sẽ tỏa đi các nước trên thế giới để liên lạc long distance dễ dàng, không tốn kém, dễ dàng bằng những công thức đơn giản. đó là những con số để cho anh chị em sử dụng. tất cả là số hết.
Bây giờ tôi thí dụ, đây là cái nhà biến điện rất lớn, ở đây. Nếu chúng ta ở khoảng một cây số gần thì chúng ta đâu có cần điện. chỉ cần để cái antena nhỏ thôi, trên trần nhà, nối dây xuống cầu chì, xài điện cho đèn neon, truyền thẳng từ cái dây anten xuống cầu chì của bóng đèn neon, có thể xài 4 cái bóng đèn neon. Từ một cái anten thường, bắt hai cái dòng điện từ nóc nhà xuống contact của đèn neon là nó cháy liền.
Nếu ở gần cái nhà máy biến điện. bây giờ, bình thường người ta còn xài được, dùng điện không tốn tiền. Còn trong tương lai, thì lấy cái năng lượng vũ trụ, không cần cái này. Mình sẽ làm cái antena bằng con số, thì bằng con số này thu hút cái Năng lượng Vũ trụ, ánh sáng mặt trời và thu hút không khí làm điện để xài. Do đó, chúng ta mà ở gần máy biến điện thì chúng ta nên rời đi vì những cái điện cao thế đó làm cho mình bị bệnh, bị đau. Những người không có sức chịu đựng ở gần thì ảnh hưởng rất lớn trong cơ thể bằng điện năng con người. càng ngày chúng ta càng mất năng lực, bệnh rồi chết. Đó là chuyện bình thường.
Trong tương lai, đừng nghĩ rằng cái tốc độ ánh sáng, thí dụ, cái tốc độ của ánh sáng mặt trời rọi xuống là chúng ta lấy năng lượng của mặt trời. Nếu ngày đó không có năng lượng thì anh chị em xài cái gì? Nhưng mà xài bằng cái tốc độ của không khí, cái năng lượng của không khí và cái năng lượng của ánh sáng mặt trời, hai cái đều xài được hết. Con người ta sẽ giỏi tới mức độ đó mới được. Thì do đó, ở trong không gian này, không khí nó chứa nhiều chất nguyên tử lắm. Tại chúng ta trình độ chưa hiểu biết nhiều, do đó, chúng ta không có sử dụng đúng mức của không khí thì biết bao nhiêu chuyện khác nữa chứ không phải trong lãnh vực điện thôi đâu? Nếu chúng ta nghiên cứu đúng mức thì chỉ cần lấy Năng lượng của không khí, lấy những chất nguyên tử ngòai không gian này, áp dụng trong quả địa cầu này, chúng ta khỏi sợ đói, sợ gì hết. Nhưng trình độ mình còn kém quá. Do đó, ảnh hưởng một phần rất lớn, mà khi hai cái tuyến tùng, tuyến yên mà kết hợp lại, ngoài vấn đề bảo vệ sức khỏe rồi, anh chị em không bị đau, bị bệnh rồi, nhưng mà anh chị em thông minh vô cùng. Các nhà bác học chưa có ráp lại được mà giỏi như thế đó. Nếu chúng ta ráp hai cái tuyến đó được thì giỏi vô cùng.
313 Kính thưa Thầy, Thầy nói danh từ Thượng Đế sẽ thay đổi trong thế kỉ mới, và có thể là danh từ Thượng Đế không còn nữa, thì sẽ thay đổi bằng danh từ nào? Và ông nghĩ rằng, trong cuộc đời mới, thì có thể so sánh Thầy là một người kiến trúc sư vẽ tất cả cho cuộc đời mới. Loài người cần sáu tỷ năm mới đạt đến trình độ ngày nay, có được mở luân xa và nền tâm linh ngày hôm nay. Và trong tương lai, có phải Thầy là người có một chỗ đứng cao nhất trong nhân loại để giúp nhân loại hay không? Và trong thời kỳ mới, khi nhân loại đạt tới một trình độ cao, có phải lúc đó ai cũng được mở luân xa 100% hay không?
- Cái danh từ Thượng Đế thì trong tương lai không có Thượng Đế nữa. Tại vì Thượng Đế hồi đó tới giờ không có, mà chỉ dùng danh từ giỏi nhứt của những người khác để giúp con người. Và người giỏi nhứt đó thì truyền cho tất cả mọi người giỏi giốnga nhau. Hồi xưa, anh chị em nghĩ rằng, ông Chúa, ông Phật là cao nhứt, lớn nhứt. Nhưng mà tại vì trình độ căn cơ lúc đó, người ta nghĩ có một mình ông Chúa làm được việc này, có mình ông Phật suốt mấy ngàn năm nay, người ta cho cái quyền năng, khả năng tối thượng, thì chỉ có ông Chúa và ông Phật mà thôi.
Thì trong tương lai, thì ông Chúa hết nhiệm vụ, ông Phật hết nhiệm vụ về với Thượng Đế, thí dụ vậy đi. Trong tương lai, nếu người ta giỏi giống như ông Phật thì người ta nói là ông Chúa, ông Phật tái sanh. Nếu một ngàn người giỏi thì không lẽ ông Chúa tái sanh một ngàn người? các Đấng tinh vi cái chuyện này, vì chỗ đó sẽ quân bình hết. người nào giỏi đồng nhau hết, cùng một cái quan điểm, mục đích là chánh là giúp nhân loại thì chúng ta nắm tay nhau giúp nhân loại, anh chị em mười thì tôi mười. Tại vì lúc đó mình không còn ích kỉ nữa, vì quyền lợi của nhân loại mình phục vụ chứ không có quyền lợi riêng tư nữa, thì chắc chắn những người đó mở luân xa số 1 dễ dàng.
314 Chúng ta hiện tại là đang ở quả địa cầu số 67 thì chúng ta đã qua 66 lần rồi, thì mỗi một lần như vậy thì có phải cần 7 tỉ năm không? Bảy tỷ năm là từ xưa đến giờ hay bảy tỷ là cho mỗi một lần quả địa cầu? Và những quả địa cầu trước như 66 thì chúng ta đã làm gì với những quả địa cầu đó, chúng ta đã đưa những quả địa cầu đó về ánh sáng hay là những quả địa cầu đó đã bị hủy diệt?
- Bây giờ, tôi đề nghị anh chị em. Nội hiện tại của mình ở qủa địa cầu này, cái lịch trình địa cầu thứ 67 mà nhà khoa học nghiên cứu, chưa kết quả rồi, thì bây giờ mình nhớ làm chi? Đâu có ích lợi gì nữa? Cần nhứt anh chị em nhớ tương lai, những cái gì tôi dạy cho anh chị em học trong tuần lễ này và những ngày tháng, những khóa tới anh chị em cố gắng học thuộc bài đi. Những câu nói của tôi không phải một nghĩa đâu? Lời dạy của tôi nó nhiều nghĩa lắm chứ không phải một nghĩa. Anh chị em nghĩ một nghĩa suông vậy, không phải đâu? Anh chị em phải coi từng câu rồi suy nghiệm từng chữ thì mới biết được câu mà tôi dạy như thế nào, chứ không phải hai với hai là bốn thì nó dễ quá rồi, nhiều khi hai với hai là bốn mà anh chị em không biết. Do đó tôi nhắc anh chị em về nghiên cứu cho nó kỹ. hai với hai là tám chứ không phải là bốn đâu? Tại nó cộng với bốn nữa là tám, anh chị em không biết cộng bốn thành ra thất bại cái này. Do đó, tôi khuyên anh chị em cố gắng, bắt đầu từ bây giờ và trong tương lai, những khóa anh chị em nên nghiên cứu cho kỹ những lời tôi giảng, có như vậy anh chị em mới giỏi.
Còn cái quá khứ thôi mình cho về quá khứ đi. Mình nghĩ là mình áp dụng cũng không được. Bây giờ gần nhứt quả địa cầu chúng ta ở, gần nhứt là 6 tỷ năm. Nhưng mà mình học cái bài học thất bại là cách nay hai trăm ngàn năm trở về trước- chuyện này gần nhứt. Còn trước hai trăm ngàn năm ở châu Atlantis cũng đừng nên có học. Nói tóm lại, trước hai trăm ngàn năm trở về trước, mình không có thời gian để nghiên cứu. Mình nghiên cứu những gì mình đã làm mà thất bại thì mình tái tục làm lại cho nó thành công. Tại công việc của mình làm rôi, mình thất bại rồi thì mình tái tục làm lại. Có như vậy mới thực hiện được cái chu kỳ mới này, mới đưa quả địa cầu trở về vị trí mới, đó là quả địa cầu 68 mà theo nhận định của tôi, ít nhứt phải một tỷ năm nữa mới hoàn thành nhiệm vụ, chứ bây giờ chưa được.
315 Thầy nói là những gì Thầy dạy chúng con thì Thầy nói: “ tôi dạy cho các anh chị em thì chữ “ anh chị em” Thầy ám chỉ ai? Những người học lớp sáu hay là những người lớp Thái Lan hay như thế nào? Chứ “ anh chị em” bà không hiểu rõ là ai? Rồi Thầy cũng hay thường dùng “ trong tương lai, trong tương lai” thì tương lai này đó là lúc nào? Và Thầy nói là dễ lắm, đừng có lo ra, nhưng bà cũng lo ra vì bà thấy cái này cũng không phải là dễ?
- Tôi nói “ anh chị em” có nghĩa là tất cả anh chị em trong ngành Nhân Điện chúng ta là học trò hết. Đó là tôi dùng danh từ chung, coi như danh từ thân thiện nhứt, coi như là những người học trò, gia đình Nhân Điện.
Như anh chị em thấy là không có cái gì khó hết. Nếu anh chị em chịu khó học thì dễ lắm. Tôi nói cho anh chị em nghe, giống như có một số quay luân xa. Tại sao ngồi như thế này dùng luân xa 6 quay, trong một phút, sáu luân xa nó quay hết. Có một sô, tập hòai cũng vậy, luân xa không quay. Tại vì vừa ngồi xuống đây, thay vì nghĩ rằng luân xa 7 không nghĩ, nghĩ vitamin T, không có vitamin T, die. Thành ra vậy hoài, làm sao luân xa quay, mà nó quay lúc nào cũng không biết.
Thành ra không có gì khó, chắc chắn rằng anh chị em sẽ đạt được dưới điều kiện là anh chị em chịu khó đi theo con đường. giống như tôi, so với tôi thì chắc chắn anh chị em bằng. Tôi hy vọng anh chị em ý thức được thì anh chị em quay 360 độ, very easy.
Với một cái nữa, bây giờ tôi chỉ họp với anh chị em thôi, một ngày 10 tiếng. Về đâu phải anh chị em ngủ liền đâu, ngủ không được đâu. Vợ với chồng, nội mà hỏi và giải thích không thì tới sáng rồi. sáng thì trông cho mau sáng để học tiếp. Đó là mới họp lớp đặc biệt này là một số 40 anh chị em thôi, chứ khi tôi vào lớp tôi dạy, nó còn khác nữa chứ không phải vậy đâu?
Mấy lớp cao hơn, tôi cho ngủ, không bao giơ anh chị em ngủ. Khi anh chị em bắt đường dây với tôi rồi, đường dây tư tưởng tôi dạy hoặc anh chị em hỏi, tôi trả lời, khỏi ngủ luôn. Tâm trạng giống như tôi, nhưng mà anh chị em ngủ được 15 phút, anh chị em khỏe liền, thức 24/24, trưa nằm như vầy, nhắm mắt ngủ 15 phút rồi giống như ngủ 8 tiếng đồng hồ. Trong tương lai, thì anh chị em như vậy, chứ không phải ngủ 7-8 tiếng đâu. Mệt quá chỉ cần nằm xuống thôi, hít vô thở ra, nhắm mắt ngủ 15 phút, giật mình thức dậy, giống như 8 tiếng đồng hồ, lấy lại sức liền. Không có gì khó hết. Hồi trước đồi với ngành Nhân Điện, người ta thấy khó, đó là những nhà khoa học. Những nhà khoa học ở Liên Xô, ở châu Âu,ở châu Mỹ họ biết lấy cái Năng Lượng Vũ Trụ để bảo vệ sức khỏe cho mọi người, họ biết hết, viết sách hay lắm nhưng không thể làm được, khó khăn cho họ. Anh chị em không viết sách, học thời gian rất ngắn, giỏi hơn những nhà khoa học bằng hình thức là anh chị em thực hành được. Cái khó khăn nhứt đối với những nhà khoa học, hình thức là anh chị em thực hành được. Cái khó khăn nhứt đối với những nhà khoa học, thì cái dễ dàng nhứt đối với anh chị em. Thì trong tương lai, cái gì anh chị em làm cũng được.
316 Thưa Thầy, cái khoa mà dùng số mà chị Mỹ Nga hỏi Thầy sáng nay có phải cũng là những cái mã số hay không? Mà những ông Thầy Atlantis hồi xưa có dùng cái khoa dùng số như mã số không? Những ông Thầy giỏi thời Atlantis di dân qua Ai Cập, mục đích của họ khi xây Kim tự tháp có phải để giữ những bí mật, để đợi cho đúng thời điểm để họ tái kiếp trở lại để dạy lại những người sau này? Và dùng những mã số đó để dạy lại những người cứu nhân loại. Đó có phải là mục đích của họ không?
- Đó là những tài liệu của họ, không phải mật mã đâu? Nhưng mà ai biết tài liệu này thì chết. Đây là những tài liệu quí giá mà xã hội loài người không ai biết hết. Do đó thì những cái chữ trong Kim tự tháp, người ta nghĩ là chữ đó, con số đó rồi ráp lại thành chữ nhưng mà hoàn toàn thất bại. Nếu đúng, thì giờ này đâu có khổ, nếu đúng thì tất cả anh chị em đã có những loại thuốc trị bệnh sida.
Tôi nhắc lại, cái gì anh chị em làm rồi thì tiếp tục làm được. còn những người khác không làm được đâu! Tại vì chính anh chị em thực hiện cái này, và chính anh chị em giữ những tài liệu này thì chỉ có anh chị em lại mới biết cái này thôi. Dưới điều kiện là phải có người nhắc, khi nhớ thì chính anh chị em sẽ thực hiện chứ ngòai ra không ai thực hiện được hết. thành ra, anh chị em đừng lo cái này. Trong tương lai trong chúng ta, ngành Nhân Điện trong chúng ta chắc chắn là những người giỏi trở về nhiều lắm để thực hiện những gì mà chúng ta đã làm lỡ dở. Thành ra bây giờ thì anh chị em thấy vậy, nhưng trong năm tới, năm 97, 98 anh chị em đổi tư tưởng hết. Nói tóm lại, tư tưởng anh chị em trống rỗng. những gì không cần thiết anh chị em bỏ ra hết. Anh chị em lấy cái gì cần thiết để vô trong bộ não để thực hiện. Bây giờ anh chị em còn tính qua tính lại, tính tới tính lui. Năm tới, anh chị em hết tính, muốn tính cũng không được. Anh chị em nói bữa nay tôi muốn mặc bộ comple đẹp, nhiều khi lại mặc bộ cũ hòai, không có tính đâu. Tại vì tôi nói cho anh chị em biết, 24 tiếng đồng hồ mà anh chị em chỉ cần 15 phút, ngủ khỏe hơn 8 tiếng, thì chắc chắn anh chị em làm cũng không ít đâu.
Thì thay vì ngủ nhiều giờ, đâu có ích lợi gì? Anh chị em chỉ cần nhắm mắt 15 phút khỏe rồi, thì cái thời giờ rỗi rãi nhứt để phục vụ nhân loại, không bao giờ bị bệnh đau và cũng không bao giờ bị chết. Thêm câu này, tôi biết anh chị em sẽ thắc mắc nêu câu hỏi, thành ra, tôi trả lời luôn, khỏi thắc mắc. Bây giờ, anh chị em nói trong tương lai người nào cũng giỏi hết, thì những người giỏi, ai làm việc dở đây? Nhưng mà đâu có việc dở mà làm. Thí dụ, cuốc đất, trồng khoai, gánh nước, đó là những việc nặng, hoặc xây cất. Anh chị em đâu có cần nhân công nhiều và máy móc nhiều. nếu anh chị em biết công thức, anh chị em không có sử dụng điện nhân tạo thì anh chị em đâu có cần công nhân nhiều! anh chị em chỉ cần đặt một hệ thống nhỏ thôi, thu hút năng lượng, mà tất cả trong gia đình người nào làm cũng được hết, chứ không phải là mình tôi à! Tại tôi chỉ đưa công thức, mỗi nhà đặt anten, có điện xài, đâu có tốn gì, đâu có lo gì?
Còn lương thực thực phẩm cũng vậy, anh chị em muốn ăn, tạo ra dễ dàng. Bây giờ không bỏ sức ra nhiều thì đâu có mệt, mà không có mệt thì đâu có ngủ. cũng như thí dụ, nội mà tôi dạy học bình thường, anh chị em còn không thích ngủ, đừng nói mà anh chị em giỏi, thích mau sáng để đừng bỏ phí thời giờ nghiên cứu, càng ngày càng nghiên cứu, thấy càng giỏi càng hay, càng giúp cho người ta thì không bao giờ nghĩ tới ngủ.
Lúc đó giống như Kinh Thánh nói là quên mình để phục vụ nhân loại, cái đó quên mình thiệt đó, quên mình để phục vụ nhân loại. Kinh thánh nói mà không ai thực hiện được hết, mà ai làm được việc này? Kinh Thánh thì nói hay lắm nhưng được bao nhiêu người thực hiện? Ngay cả những vị lãnh đạo tinh thần không có thực hiện được, thì anh chị em tín đồ làm sao thực hiện được? chắc chắn là không bao giờ thực hịên được.
317 Thưa Thầy, khi mình có một dòng tư tưởng nào mà tự nhiên đến với mình thì từ đâu mà đến? và vì sao mình nhận được dòng tư tưởng?
- Có một số nhà khoa học nghiên cứu Tâm Linh thì cái dòng tư tưởng của họ luôn luôn thay đổi hoài, một chiều hướng mới để phục vụ nhân loại. Nói tóm lại, bây giờ tôi nhắc cho anh chị em biết, anh chị em học dù cấp 3, cấp 4, cấp 5, luôn luôn dòng tư tưởng anh chị em thay đổi, với điều kiện anh chị em muốn học, nghiên cứu trong lãnh vực tâm linh để giúp nhân loại, mà lệ thường tôi hay hướng dẫn cho anh chị em ngồi thiền như thế này. Anh chị em cầu nguyện Thượng Đế, tiếp xúc với Thượng Đế giúp cho anh chị em sáng tỏ đường đạo để anh chị em giúp đường đời. Anh chị em chỉ cầu nguyện thôi. Đôi khi Thượng Đế dạy trực tiếp bằng tư tưởng: con phải làm như thế này, thế này… đôi khi tư tưởng của anh chị em không có trực tiếp với Thượng Đế được thì Thượng Đế sẽ giảng bằng cách gián tiếp. Gián tiếp có nghĩa là, tự nhiên anh chị em không hiểu thì sẽ hiểu, tự nhiên làm không được thì sẽ làm được. Đó là những ý thức mà Thượng Đế dạy chô gián tiếp. có hai lối dạy. Anh chị em giỏi thì trực tiếp bằng tư tưởng, dạy liền, chưa direct được thì Thượng Đế sẽ giảng cho anh chị em bằng cái gián tiếp tôi vừa trình bày. Chứ đừng nghĩ là mình, tại mình thì không có khả năng lắm. Đã mình biết mình không có khả năng rồi thì những tư tưởng tốt đến với mình, những lời hay ý đẹp đến với tư tưởng mình, đó chắc chắn là Thượng Đế dạy mình.
Thưa Thầy, trong tương lai, thì chúng ta liên lạc giữa chúng ta như thế nào? Bằng lời nói, ngôn ngữ hay tư tưởng? và chúng ta có dùng một ngôn ngữ hay không, thí dụ Tiếng Việt?
- No, bây giờ thì ngôn ngữ anh chị em học khó lắm, nếu học môn ngôn ngữ, nếu giỏi lắm là 6 tháng. Thí dụ, học mười ngôn ngữ vậy thì phải tốn 5 năm, thì đâu có thời gian làm việc, ngày tối lo học không. Bây giờ có một cái ngôn ngữ đặc biệt nhứt mà tất cả mọi người biết hết, trong tương lai tôi sẽ dạy cái này, đó là bằng tư tưởng.
Giống như anh chị em hỏi tràng giang đại hải, tôi không bao giờ tôi nghe. Tôi nghe tôi cũng không hiểu, nhưng mà phần thông dịch, bởi vậy chữ nào tôi quên, tôi chỉ hỏi một chữ thôi, tôi hỏi câu đó thế nào, một chữ tôi, cái tôi nhớ hết. tại vô đây hết rồi.
Giống như hệ thống computer trên não, tất cả vô hết, chỉ bấm nút thôi, ra hết. Chứ người ta hỏi 5 phút, anh chị em suy nghĩ 5 phút thì không đủ thời gian trả lời là một. Rồi người ta nêu câu hỏi 20 phút, anh chị em suy nghĩ 20 phút mà không biết đúng hay sai nữa, mà đúng hay sai trả lời cũng trật luôn. Hoặc người ta đang nêu câu hỏi, cái anh chị em suy nghĩ, suy nghĩ đoạn đầu người ta nói câu giữa, anh chị em không nhớ, rồi anh chị em không biết hỏi câu sau thì anh chị em nhớ câu sau thì quên câu đầu. thành ra, do đó người ta hỏi, anh chị em đừng nhớ. Trong tương lai tập, nói đi, ngừơi ta hỏi cái gì thì hỏi. Nghe để nó vô trong đầu, đừng có nghe bằng lỗ tai, đừng có giữ lại. Nếu anh chị em giữ lại, anh chị em sẽ quên. Và nếu giữ lại anh chị em sẽ suy nghĩ. Để nó vô computer hết đi, rồi người ta chấm dứt câu hỏi anh chị em biết người ta hỏi cái gì rồi, anh chị em trả lời. Tôi đào tạo anh chị em như vậy mới giỏi. chứ còn anh chị em nghe người ta nêu câu hỏi: để tôi suy nghĩ coi, không biết gì hết. Do đó, tôi sẽ đào tạo anh chị em vô computer trong não, thì vừa chấm dứt câu hỏi, anh chị em trả lời liền.
Sở dĩ tôi dạy cho anh chị em như vậy là cái Năng Lượng Vũ Trụ đây là cái điện năng Thượng Đế luôn luôn luân lưu trong cơ thể anh chị em, thì anh chị em đâu có lo cái này nữa. Cái chuyện này là chuyện của Thượng Đế giúp cho mình, thì tất cả những câu hỏi người ta nêu ra và được câu trả lời bằng trong não của chúng ta do điện năng của Thượng Đế vô trong cơ thể của mình thì anh chị em đừng có lo ngại. Trong tương lai, toi muốn đào tạo anh chị em ngành Nhân Điện phải biết giống như tôi thì anh chị em mới giỏi.
319 Thưa Thầy, về 100 nhà bác học mất tích thì theo Thầy nói, năm 2000 họ sẽ trở lại. Thì bà xin hỏi: những nhà bác học này đã bắt đầu giúp chúng ta hay chưa? Hay là họ đang cần sự giúp đỡ của Thầy? Và khi họ trở lại rồi thì mọi chuyện đều đã xảy ra xong rồi, thì họ sẽ làm gì? Họ chỉ giúp phát triển về Tâm Linh không hay thôi, hay là họ sẽ là những nhà bác học đầu tiên kết hợp lại sự hiểu biết về Tâm Linh và Khoa Học?
- Theo tôi nghĩ, trước năm 2000 họ sẽ xuất hiện. Tại vì bây giờ họ cũng đang chờ, họ cũng giỏi lắm. Coi như nhóm nào mà thật sự giúp nhân loại thì họ đứng dậy họ giúp cho nhóm đó chứ không riêng quốc gia nào. Ý của họ giống như những người tu, họ thóat khỏi để họ chờ cơ hội trở về trái đất này để giúp cho nhân loại. Với điều kiện, quốc gia hay nhóm nào mà thực hiện giúp nhân loại thì họ sẵn sàng giúp đỡ nhóm đó. Với điều kiện nhóm đó phục vụ nhân loại. thì tôi hy vọng, trong tương lai, cái ngành Nhân Điện chúng ta, các nhà khoa học ý thức được và khi họ phát triển Tâm Linh đúng mức thì họ biết ngành Nhân Điện phát xuất từ đâu, để làm cái gì thì chắc chắn những nhà khoa học đó hợp tác với chúng ta giúp nhân loại.
320 Thưa Thầy, ông này xin hỏi Thầy về sự đau khổ mà chúng ta, loài người cần phải trải qua để tiến hóa. Theo như ông hiểu thì ngay đúng lúc mà có cuộc nhật thưc, nguyệt thực xảy ra thì sự thay đổi ngay lúc đó đã xảy ra rồi, và những gì mà Thầy dạy cho chúng con tại đây, thì chúng con thấy là không phải cho đời hiện tại mà để cho đời mới. Ông có một hình ảnh mà khó cắt nghĩa bằng ít lời nói. Ông nghĩ rằng, thường bác sĩ khi thấy bệnh nhân đến thì họ thương bệnh nhân và muốn giúp bệnh nhân. Chẳng hạn như người mẹ lo cho con khi con bị đau. Và khi con bị đau thì người mẹ nghĩ là tại vì mình không có lo cho con đàng hoàng nên để con mình bị đau và dẫn con đi bác sĩ để chữa bệnh. Khi bác sĩ chữa hết rồi thì bác sĩ giúp cho người mẹ và người con qua tình trạng khó khăn là hết bệnh. Nhưng có nhiều khi bác sĩ giúp, nhưng người bệnh cứ đòi hỏi thêm hoài. Bác sĩ góp phần để giúp nhưng bệnh nhân cứ tiếp tục chờ đợi một sự giúp đỡ nữa. Thí dụ, ông nghĩ con người khi được giúp, nhận được một cái gì thì cứ hay chờ đợi để được thêm, vì quen rồi. Thì ông nghĩ, khi Thầy cứ nói trong tương lai, tôi sẽ dạy và cho anh chị em cái này cái kia, thì ông muốn xin hỏi Thầy. Trong tương lai, nhân loại có phải ở trong tình trạng đó không? Là lúc nào được cho như vậy thì cứ tiếp tục ở trong tình trạng muốn nữa hay không? Hay là trong tương lai chúng ta sẽ thay đổi, chúng ta sẽ không có những sự chờ đợi, các suy nghĩ đó nữa. Và ông nghĩ rằng, khi trị bằng Nhân Điện thì chúng ta không trị căn bệnh mà trị giúp người đó phát triển về Tâm Linh và người đó tự hết bệnh?
( Ví dụ, một người mẹ có một đứa con, thì người mẹ luôn luôn quan niệm là người con của mình sẽ tốt đẹp, khỏe, không bệnh. nhưng mà lỡ ra người con bị bệnh thì quan niệm của người mẹ đó sẽ bị xúc động, buồn. Người me mang đứa con tới bác sĩ và đòi hỏi ông bác sĩ phải trị làm sao cho đứa con lành hẳn. Trong khi đó, bệnh thì không có gì đáng lo. Do đó, khi nào mình muốn cái gì thì mình có quan niệm và một cái hình ảnh của cái đó, mình nghĩ hoài, mà nếu không được cái đó thì mình rất là đau khổ. Thành ra, ông này nói là nếu người bác sĩ tốt thì luôn luôn cho thuốc rất ít, nhưng mà làm sao cho ngừơi bệnh chấp nhận, hiểu cái bệnh của mình rồi tự tìm sức lực nơi mình để tự hết bệnh?)
- Như anh chị em thấy, coi như hồi nãy tôi có nói anh chị em nghe rồi. Có thể năm tới, 97, 98 hai năm con người ta sẽ thay đổi hết. Có thể thay đổi trước khi nhật thực. chứ nếu khi nhật thực tới rồi, họ không thay đổi sẽ nguy hiểm cho họ. Thành ra, các Đấng giúp cho họ sẽ thay đổi trước khi có chuyện xảy ra trong vấn đề nguyệt thực, thứ nhứt.
Cái thứ hai, trong tương lai, tại vì anh chị em nghiên cứu chưa đúng mức cái bài tôi giảng ở lớp 2 và lớp 3. Nếu anh chị em nghiên cứu đúng mức cái bài cấp hai thôi, anh chị em sẽ biết được như thế nào trong vấn đề trị bệnh. Anh chị em thấy, đọc cái bài dạy lớp 1, lớp 2, đọc qua coi thuộc hết. thuộc hết nhưng không hiểu ý nghĩa sâu sắc của những bài lớp 2, lớp 3.
Cũng như có trường hợp mà tôi thí dụ trong bài lớp hai hồi xưa tôi dạy. Anh chị em trị bênh cho người bệnh nhân, nhưng mà làm thế nào anh chị em giống như một ông bác sĩ tâm lý. Anh chị em nói cho họ kích thích cái hệ thần kinh, cộng với cái năng lực mình truyền vô, thì chắc chắn họ sẽ hết bệnh liền. Khi họ kích thích trong cơ thể của họ thì những tế bào, hệ thần kinh làm việc trở lại rất mạnh. Song song việc đó, mình truyền điện vô, hai cái nó kết hợp lại thì hết bệnh. Nhưng mà làm thế nào anh chị em nói người ta nghe đây? Cái đó là mục đích chánh mà anh chị em phải làm. Vì chỗ đó, có hai mặt, vừa đặt tay vô luân xa trị bệnh nhân để giúp cho họ cái thể xác này, kích thích cơ thể.
Cái chuyện trị bệnh 5 hay 7 ngày, không hết hay hết không quan trọng. Quan trọng là anh chị em thấy bệnh nhân nói: lại đâu tôi giúp, một tuần lễ hết bệnh à. Nội mà anh chị em nói một tuần lễ hết bệnh, người ta kích thích trong cơ thể 70% rồi, cộng với điện của anh chị em cho 30% thôi là đủ cho người ta hết bệnh rồi. Sau một tuần lễ thì họ giảm bớt 70%, chỉ một tiếng nói của anh chị em thôi, trong một tuần lễ bớt 70% mà đáng lẽ bệnh nặng, người ta chết.
Do đó, tôi giải thích cho anh chị em bằng cái Năng lượng Vũ trụ, bằng cái điện năng của Thượng Đế thì anh chị em có đầy đủ khả năng, anh chị em nói người ta, ngừơi ta nghe anh chị em, hai mặt. Cái linh hồn thì nghe, đương nhiên rồi, cái thể xác phải nghe luôn. Mà nếu cái linh hồn, thể xác nghe thì bệnh gì anh chị em cũng giải quyết được hết. Và khi tôi nhắc lại, khi anh chị em đặt tay vô truyền điện giúp cho người ta là một hình thức cái điện năng này, chớ rằng là điện năng của Thượng Đế. Đây là hột giống bồ đề, coi như là hột giống tốt. Dù cho ngừơi đó có xấu cách mấy đi nữa, khi anh chị em truyền cái hột giống tốt vô trong cơ thể người ta, chắc chắn ngừơi ta sẽ đổi liền. Ngành Nhân Điện của chúng ta nó phát triển hai mặt, đời và đạo.
Dù cho người đó không học ngành Nhân điện nhưng mà họ cũng ý thức được khi họ hết bệnh hết đau, khi con họ hết đau bệnh thì họ ý thức liền. Cái ngành Nhân điện này phát xuất từ đâu đây? Tại sao phải có Nhân điện trong khi đó, những người khác giúp không được? thì bao nhiêu đó, khi mà họ suy nghĩ một cái, họ sẽ đổi tư tưởng, mà đổi tư tưởng này tốt cho họ, cho hiện tại và tương lai.
Ngành Nhân Điện của chúng ta anh chị em thấy đơn sơ đơn giản nhưng mà có nhiều cái tác cụng vô cùng quan trọng mà anh chị em không nghĩ tới. Nếu, anh chị em nghiên cứu bài lớp 3 của tôi dạy, mà khi anh chị em biết được những cái gì tôi viết trong bài lớp 3 mà anh chị em ý thức được thì chắc chắn anh chị em sẽ thành công. Bài tôi viết thì đơn sơ đơn giản lắm nhưng ý nghĩa nó sâu sắc lắm. Có một số anh chị em năm năm sau mới hiểu bài tôi viết. học ngành Nhân điện rồi, 5 năm sau coi bài lại mới biết bài tôi viết, học ngành Nhân điện rồi, 5 năm sau coi lại bài mới biết bài tôi viết như thế nào. Tại cái trình độ căn cơ của anh chị em mới học lớp 3, coi, coi , coi, thuộc hết, có mấy trang, thuộc liền. nhưng mà anh chị em không có biết ý nghĩa trong cái bài đó nói cái gì? Nếu thật sự, ý nghĩa trong cái bài mà tôi viết, mà anh chị em thực hiện thì bây giờ anh chị em hợp nhứt với Thượng Đế rồi, chứ không phải anh chị em học tới lớp này đâu. Tại anh chị em không suy nghĩ. Nhưng mà tôi không trách anh chị em, tại vì quá mới. Mà quá mới thì anh chị em suy nghĩ đâu có tới được. Vì chỗ đó, anh chị em học lớp 4, lớp 5, lớp luân xa 6 và ngày hôm nay, anh chị em học lớp này, thì bây giờm anh chị em học lớp này đó, về, tôi khuyên anh chị em, anh chị em lấy cái bài lớp 3 của tôi, coi lại một lần nữa đi thì anh chị em sẽ hiểu nhiều.
Những lời tôi giảng ở đây, anh chị em tiếp thu rồi. Những bài tôi viết cách đây 8 năm trước, anh chị em lật lại coi đi thì anh chị em sẽ hiểu nhiều hơn khi anh chị em mới bắt đầu học cấp 3 khi tôi khai mở luân xa 100%
Do đó, ngành Nhân Điện của chúng ta trong tương lai vô cùng quan trọng chứ không phải đơn giản. Học để mở lấy cái luân xa, hết, trị bệnh hết, không phải vậy đâu? Cái đó thì dễ. Mà tôi cũng nhắc cho biết rằng, dễ là dễ với chúng ta được khai mở luân xa 100%, nhưng mà khó khăn vô cùng đối với những nhà khoa học nghiên cứu 100 năm chưa thực hiện được.
Trong khi đó, anh chị em học 2 tuần lễ, anh chị em đạt được kết quả rồi. Những nhà khoa học thế giới, Liên Xô, Âu châu, Mỹ châu nghiên cứu 100 năm không có thể nào lấy Năng lượng Vũ trụ để bảo vệ sức khỏe cho mình. Chẳng những bảo vệ sức khỏe cho mình không được mà cũng không giúp được cho những ngừơi khác bị bệnh bị đau.
Tôi chỉ nói ngắn gọn nhưng mà cũng đầy đủ ý nghĩa. Thì những bài giảng ngày hôm nay đây, anh chị em về, tôi nhắc lại. Sau khi anh chị em trở về rồi, anh chị em lấy cái bài lớp 3 khi anh chị em mới được mở luân xa 100% coi lại đi, thì nó có giá trị vô cùng, nhưng mà phải 8 năm sau anh chị em mới biết được. bài thì dễ lắm, nhưng sau 8 năm mới hiểu hết bài tôi viết. Tôi giúp ý kiến đó, anh chị em nghe được thì chắc chắn nah chị em sẽ thoải mái, anh chị em sẽ sung sướng.
Trong cái bài lớp 3 của tôi viết, anh chị em coi 6 điểm. nếu chúng ta muốn thực hiện, anh chị em coi 6 điểm trong cái đoạn cuối của bài. Nếu anh chị em thuộc 6 điểm đó, anh chị em thực hành thì giống như tôi. Anh chị em thấy dễ, anh chị em không nghĩ tới. 6 điểm đó vô cùng quan trọng. Nếu anh chị em đọc rồi, nghiên cứu đúng mức rồi, anh chị em thực hiện được thì chắc chắn anh chị em sẽ giống như tôi. Tôi một trăm chứ anh chị em cũng được 90-95. Tại tôi hơn anh chị em chút xíu là tôi có mở luân xa số 1 thôi. Mai mốt tôi mở luân xa số 1 cho anh chị em thì 100% giống như tôi.
Đó, bây giờ 6 điểm đó, anh chị em học nhiều lắm để anh chị em nghiên cứu. nhưng mà 6 điểm đó là vô cùng quan trọng, nếu anh chị em nghiên cứu đúng mức, đó là Thượng Đế dạy tôi đó. Khi mà tôi ngồi thiền, Thượng Đế dạy cho tôi viết 6 điểm đó, đâu có ai biết, họ cứ tưởng là tôi viết không chứ thật sự là Thượng Đế dạy cho tôi viết sáu điểm. Thấy nó đơn sơ đơn giản nhưng mà đầy đủ ý nghĩa, nếu anh chị em thực hiện đúng mức thì chắc chắn anh chị em sẽ thành công. Đừng học nhiều, học 6 điểm đó đi. Còn học nhiều đây là học hỏi những kinh nghiệm để anh chị em phát triển tâm linh. Về, tôi yêu cầu anh chị em coi lại 6 điểm đó, vô cùng quan trọng cho ngành nhân điện của ta, của tương lai chứ không phải hiện tại. Do đó, anh chị em thấy không, 8 năm rồi, đâu ai biết 6 câu đó như thế nào? Học thì lên lớp 4 lớp 5, những lớp đặc biệt, nhưng mà 6 điểm đó, tôi không biết anh chị em thực hiện được mấy điểm? nhưng mà tôi hy vọng trong 6 điểm, anh chị em thực hiện nhiều chừng nào thì tốt cho anh chị em nhiều chừng đó, chứ không phải tốt cho tôi. Tốt cho anh chị em. Kết quả là tốt cho anh chị em nào nghiên cứu và thực hiện đúng 6 điểm đó. Thì cái phần lợi cent pour cent cho anh chị em, gia đình anh chị em chứ không phải cho tôi. Ngoài ra, anh chị em phát triển vấn đề Tâm linh càng ngày càng cao độ nữa.
321 Kính thưa Thầy, ông này có hai câu hỏi:
Chúng con được gặp Thầy thì có một sự liên hệ nào không? Và lớp 6 cuối năm, 120 người vào tháng 12 năm 1996 có sự liên hệ nào với buổi tiệc chót của Chúa Giêsu với các đệ tử không?
Trong những ngày này Thầy dạy chúng con 3 lần trong ngày, học sáng, học trưa và học tối, thì Thầy dạy những đề tài rất là cao và khó khăn. Nhưng ngược lại/, chúng con rất vui cười và lúc nào cũng vui vẻ. Thì hai cái điều đó có gì đối ngược lại với nhau không? một phần thì Thầy dạy rất là cao và khó khăn, mà một phần thì chúng con rất là vui vẻ, vui đùa hoài?
- Tất cả, ông Chúa họp với 12 người, anh chị em làm sao biết họp thiệt hay họp giả? Chắc là cái này không ai biết, làm sao anh chị em biết được? làm sao không phải 14 hay 15 mà 12 người, với ổng là 13? Làm sao biết được ổng họp 13 người, mà ông Chúa lúc đó có ba mươi mấy tuổi. Mà họp với nhiệm vụ gì, làm cái gì? Theo tôi thấy thì chắc không có. Nhưng mà Kinh Thánh viết ra thì mình coi theo đó, thấy cái nào hay, cái nào hợp với mình thì mình học. còn cái nào cao quá, mình học không nổi, thôi mình học tới cái mức đó thôi, chứ đừng chê, chê là chết! vừa sức hiểu biết của mình thì mình học, còn cao quá thì mình chờ.
Có một số tín đồ Công Giáo, họ cũng tiếp xúc được các Đấng, họ cũng ngồi thiền vậy mà phương cách của họ thiền khác. Vì chỗ ngồi thiền, họ biết được, họ vẽ ra chứ thật sự không phải vậy. Tôi nhắc lại, cái nào biết được, hiểu được thì anh chị em học, còn cái nào cao quá thì anh chị em chờ, anh chị em nghiên cứu. Nghiên cứu chừng nào mà biết được, anh chị em học tiếp. còn bây giờ, tôi dạy cho anh chị em đây, không giống như hồi trước đâu. Hồi trước mà dạy giống như vầy thì chắc chắn là lịnh sử phải để lại, sách vở để lại. Nhưng không bao giờ có. Hồi trước, biết bao nhiêu thời kì rồi, không có sách vở nào để lại, giống như thời kì sau cùng của thế kỉ 20, như tôi hướng dẫn cho anh chị em trong ngành Nhân Điện, mà đặc biệt nhứt, lần đầu tiên, gần 7 năm trường rồi, có một cuộc họp đặc biệt như thế này với anh chị em, không bao giờ có một cuộc họp ở ngoại quốc như thế này, mà tôi trình bày với anh chị em như thế này.
Bên St.Louis, bên Mỹ có chứ không phải không có, nhưng mà không phải giống như anh chị em. Họp là họp mặt thôi. Lâu lâu, hai ba tháng tôi về một lần rồi họp mặt, ăn uống, nói chuyện chơi thôi, chứ không có họp giống như anh chị em, không phải đề tài học như anh chị em viết, viết liên tục vậy. Họ nghe bên này, cái họ cho qua bên này, rồi họ bỏ. Cần gặp mặt Thầy ăn cơm rồi, xong, rồi nghe bên này xong, qua bên này, bỏ. Ăn, ăn rồi, xong nói chuyện, rồi xong uống trà, đặng, người nào người nấy về ngủ, hết. Chứ không phải anh chị em học, viết nhiều như vậy, mà anh chị em hỏi câu hỏi để anh chị em học hỏi, còn cái kia là hỏi chơi thôi, không có học gì hết, đó là bên St.louis.
Còn anh chị em thì khác rồi. Và song song việc đó, cái điều quan trọng nhất mà anh chị em không chú ý. Tháng chạp này, nếu tôi dạy lớp 6, nhưng mà chắc chắn phải dạy chứn nếu cũng kẹt hoài, nếu hoài, biết chừng nào dạy? Thành ra, tôi cố gắng, tôi sẽ thực hiện lớp 6, nhưng ngày mãn khóa là ngày đầu năm dương lịch, mà anh chị em biết mỗi một lần vào đầu năm dương lịch hoặc đầu năm âm lịch thì tôi ngồi thiền, từ 4 tới 6 giờ. Thì tôi hy vọng, mãn khóa lớp 6 này và cũng là ngày đầu tiên của năm mới, chắc chắn tôi ngồi thiền. Mà tôi ngồi thiền thì có những cái thông điệp đặc biệt của Thượng Đế cho. Mà chắc tôi hy vọng 120 anh chị em sẽ biết. Hồi xưa tới giờ, thông điệp tôi cất không. Mỗi năm tôi nhận được thông điệp hai lần, tôi cất không. kỳ này có anh chị em là chắc chắn thông điệp đó, tối tôi ngồi thiền, sáng tôi dạy anh chị em, chiều mãn khóa. Hai tây, mạnh người nào người đấy về. chắc chắn thông điệp đó anh chị em sẽ biết. Tại vì thường thường tối 31 tây, tôi ít ngủ lắm. tôi cũng dạy học cho anh chị em rồi đêm đó tôi ngồi thiền, rồi tôi nhận được những thông điệp, Thượng Đế chỉ như thế nào, của chu kỳ mới như thế nào, chắc chắn là tôi sẽ nhận được cái đó, rồi tôi sẽ cho anh chị em biết. cái điều đó là điều tốt nhứt. “Nếu anh chị em nào được học lớp 6”.
Phải nhấn mạnh câu đó, biết đâu chừng, đâu có biết được. Rủi tới giờ chót, tôi cho anh chị em học, anh chị em bận, kẹt, đi không được thì sao? Phải nói cái này nữa chứ mình đừng nói không cho người ta đi. Cho đi nhưng mà không đi được, chứ không phải không cho đi. Thành ra, không có ngừơi nào buồn hết trơn hết trọi. Tôi cho đi nhưng tôi sợ giờ chót anh chị em đi không được. phải nói vậy cho nó khéo, cái nào cũng khéo hết, lúc này nói khéo quá. Very easy.
Nhưng anh chị em thấy đó, tất cả những cuộc họp, mặc dầu có đôi lúc thì mình trang nghiêm là anh chị em nghe những lời tôi dẫn giải. đôi lúc thì mình vui vẻ. Thì anh chị em biết đó, cái năng lực của mình luôn luôn lúc nào cũng vậy, tạo niềm vui cho mình và tạo niềm vui cho chung quanh. Mặc dầu mình học trang nghiêm nhưng lúc nào mình cũng nghĩ tới coi như vui vẻ với mọi người. Cái đó là sự thành công của mình, và giúp đỡ mọi người thành công giống như mình. Chứ còn anh chị em trang nghiêm giống như thế này. Tôi ngồi trên này tôi trang nghiêm, ở dưới anh chị em im lặng hết, con ruồi bay qua cũng nghe. Trời ơi! Cái đó mệt lắm! Tôi mệt, anh chị em cũng không đưcợ khỏe nữa. Thành ra tôi phải tạo cho anh chị em lúc nào học thì học, lúc nào vui thì vui cho nó thoải mái tinh thần. Tại vì chúng ta còn ăn còn mặc, chúng ta là con người thì chúng ta phải có một sự vui của con người. Có như vậy thì anh chị em mới thoải mái học. Chứ còn tôi ngồi trang nghiêm, anh chị em cũng ngồi trang nghiêm hết. tất cả chúng ta đều trang nghiêm bốn tiếng đồng hồ, đến chừng ra giờ thứ năm, người nào người nấy mệt lắm. Do đó, nó không có sự liên hệ, mà sự học hỏi được thỏai mái trong cơ thể của xã hội loài người và thoải mái phát triển rất cao độ của Tâm Linh, hai cái.
322 Thưa Thầy, ông này xin hỏi thêm về sự liên hệ giữa nghiệp lực và sự tha thứ?
- Nếu anh chị em biết chính tha thứ cho mình thì mình nên tránh những gì mình đã học hỏi, mình biết mình nên tránh. Còn mình không tránh, mình đâu có tha thứ mình được? Đó là tự mình kết tội mình, hai cái. Tôi giải thích cho rõ ràng.
Nếu mình biết cái đó là không hợp với mình thì mình nên tránh thì mình khỏi tha thứ mình, còn nếu anh chị em biết cái đó mà không tránh thì anh chị em tha thứ cho mình, vô ích. Nghe cho rõ! Tôi dạy triết lý thấy thì nó dễ lắm, nhưng mà thực hiện khó khăn trăm chiều chứ không đơn giản như anh chị em nghĩ đâu. Anh chị em thấy câu hỏi như thế này đơn giản và câu trả lời của tôi đơn giản, nhưng mà anh chị em có thực hiện được không? Nếu anh chị em thực hiện được thì sẽ tiến triển trên đường đạo rất cao.
Ngắn gọn nhưng khó khăn vô cùng.
Còn lòng tha thứ người khác.
- Cái chuyện tha thứ ngừơi khác thì nó khác. Nhưng mà anh chị em có đủ khả năng tha thứ cho người khác không? nếu anh chị em tha thứ cho người khác, tất nhiên, người ta có tội thì anh chị em mới tha thứ, phải không? nhưng mà anh chị em làm sao biết ngừơi ta có tội hay không có tội mà tha thứ? Đó, cái này tôi nói là cũng khó lắm. Anh chị em đồng ý tha thứ cho ngừơi ta, nhưng mà nếu ngừơi ta không có tội thì anh chị em tha thứ cho ngừơi ta vô ích. Mà anh chị em làm sao biết người ta có tội hoặc không có tội? cũng trật luôn! Cái này trật 100% đó nhe. Khó lắm, phải giải thích cái này. Mấy cái câu hỏi này nó đầy đủ ý nghĩa lắm, nhưng mà nó sâu sắc lắm. Anh chị em ghi chú mấy câu này để thực hiện, có thì mới giúp người ta.
Chứ anh chị em nói, tôi sẵn sàng tha thứ anh… nhưng mà ngừơi ta không có lỗi, mà mình lỗi, mình tha thứ ngừơi ta. Vô lý nhứt là cái chỗ này. Mình nói mình tha thứ người ta, mà ngược lại, người ta không có lỗi mà mình lỗi, mình tha thứ ngừơi ta. Đáng lẽ mình phải tha thứ mình, mình làm lỗi, người ta không làm lỗi mà anh chị em tha thứ cho ngừơi ta. Ngược lại, mình làm lỗi mà mình không tha thứ cho mình. Cái đó cũng trật luôn. Hiểu cái đó không?
Mấy câu trả lời như vậy là mấy câu triết lý đó. Không phải đơn giản đâu. Nói thì dễ lắm nhưng mà triết lý thì khó lắm. Những câu triết lý này để anh chị em cố gắng học hỏi. Mà học hỏi những câu triết lý này, anh chị em thực hành thì chắc chắn anh chị em sẽ thành công.
Mấy cái bài học của buổi học này, anh chị em về ráng coi cái đề tài tôi trả lời. Tôi trả lời bằng triết lý không đó, chứ không phải bình thường. Anh chị em đừng có nghĩ câu thường. Mấy bài học của mấy ngày hôm nay anh chị em chép, anh chị em cố gắng nghiên cứu đi. Nghiên cứu, anh chị em sẽ giỏi lắm đó. Nói thì vậy, anh chị em viết ra rồi, nghiên cứu rôi, hiểu ý nghĩa của nó thì anh chị em sẽ giỏi. Tại cái này không phải tôi dạy thường đâu. Tôi dạy cái này cao lắm. nói với mấy ông vậy.
323 Thưa Thầy, sáng nay Thầy có giảng về cái khoa tính số. Bà xin hỏi ý nghĩa của số 40, vì lúc đầu Thầy định cho 40 học viên học lớp 6. Bây giờ Thầy tính lại và sẽ cho 120 học viên, tất nhiên là 3 lần 40. Bà này nghĩ là Thầy có nói lớp 7 thì Thầy sẽ cho 40 ngừơi học nữa. bà nhận thấy số 40 trở lại hoài?
- No, no. Cái thứ nhứt tôi chưa có nói lớp 7. tới bây giờ tôi dự trù thực hiện lớp 6 năm 96 này, lớp 7 tôi chưa có đâu? Chưa có thì đâu có biết số ngừơi. Nhưng sở dĩ tôi lấy 120 người, anh chị em biết không? ít có ngừơi nào biết, ghi kĩ cái này.
Hồi đó 40 ngừơi chính thức, 5 ngừơi dự khuyết. nhưng mà số 4 đó, mặc dầu cái ghế 4 chân thì chắc chắn, nó sẽ đứng vững, đững vững trên mặt đất, cái ghế 4 chân, thì anh chị em đứng vững trên mặt đất, nhưng mà nó không vững ngoài không gian. Ra không gian thì anh chị em sẽ té. Vì chỗ đó lấy 120. một trăm hai chục: một với hai là ba. Tuy ba mà một, tuy một mà ba. Thiên Địa Nhân, dùng danh từ tiếng Việt Nam. Nếu dưới này đất, trên này ngừơi, trên này trời hợp nhứt thì đứng chỗ nào cũng được hết. Một thì đứng chỗ nào cũng được hết, mà bốn thì đứng ở ngoài không được. Một chút thôi.
Mà nếu số 1. Nói tóm lại, Thiên Địa Nhân, anh chị em hợp nhứt với Thượng Đế đó thì cái gì anh chị em làm cũng được hết. Bây giờ sẵn tôi cũng nói cho anh chị em mừng. Đáng lẽ tôi không nói nhưng mà cái này, tôi coi như là tôi “ không có bí mật đó” thay vì chữ bí mật thì tôi tiết lộ bí mật. Đáng lẽ 120 ngừơi, bây giờ, tại vì tôi dạy cao, mà chắc chắn tôi dạy cao thì anh chị em rớt. Ý tôi muốn làm cho 100 người đậu, 20 người rớt, nhưng mà để tôi khuyến khích cho tất cả anh chị em là phải học hết, chứ không thôi anh chị em rớt. Nhưng tôi biết chắc chắn kì tới tôi dạy, 120 ngừơi sẽ đậu hết. tại vì kỳ này tôi dạy, tôi cố gắng dạy tới mức tối đa để cho anh chị em tiếp thu hết, 120 anh chị em ra giúp cho người ta. Đáng lẽ là tôi thử anh chị em, nhưng bây giờ khỏi thử rồi. Tại vì bây giờ, thời gian không có để thử nữa, thành ra, tôi cố gắng tôi truyền cho tất cả anh chị em học được kết quả.
324 Thưa Thầy, Thầy nói hồi xưa thời Atlantis thì có một số dân đi qua Ai Cập, nhóm người đó có phải là chúng con, và lúc đó Thầy cũng là Thầy của chúng con vào thời kỳ đó hay không? Và ông Thầy của bà Nút vì lòng tham muốn lấy ngôi vua. Bà này xin hỏi có cách nào để mình biết cái lòng ích kỷ, lòng tham đó hay không? Bà thấy cái này rất khó?
- Lúc châu Atlantis chìm xuống lòng biển lần thứ ba cách đây 70 000 năm về trước, thì những ông Thầy giỏi lắm. Họ biết phải có một nơi để phát triển vấn đề Tâm Linh của châu Atlantis, do đó mới di dân qua bên Ai Cập để lập nghiệp. Nhưng sao 20 000 năm, cón cháu của người châu Atlantis mới lêm làm vua chứ không phải làm vua liền, đó là Nữ Thần lên làm vua. Nhưng sau mấy chục ngàn năm rồi, cái thể chế vua. chứ hồi xưa không phải vua đâu, xin lỗi, giống như bộ lạc vậy đó. Bộ lạc dân tộc thiểu số, không phải có tổ chức đàng hoàng. Khoảng 50 000 năm nay thì có sự tổ chức, bà kia làm vua, rồi mới có Kim tự tháp được xây ra, có lầu đài cung điện của những nhà vua ở trên bãi sa mạc của bên Ai Cập. Như anh chị em thây, cái bà này muốn phát triển vấn đề Tâm Linh, thật sự như vậy, cho dân tộc Ai Cập và các dân tộc khác. Nhưng mà cái thời cơ dân tộc Ai Cập không được may mắn, do đó thì ông Thầy thích làm vua, bà nhường ngôi lại. Bà nói Thầy thì phát triển Tâm Linh giúp cho dân tộc Ai Cập cũng như giúp cho dân tộc khác. Nhưng mà Thầy không thích phát triển Tâm linh, thì bà không tha thiết ngôi vua, bà nhường lại. Bà biết là thời cơ của nhân loại chưa phát triển và chưa ý thức được đường tu, thì bà chết. Trước khi chết, bà có cầu nguyện với Thượng Đế, khi nào nhân loại thích phát triển vấn đề Tâm Linh thì bà tái kiếp lại, thì ở thế kỉ 20 này, bà đã tái kiếp.
Nhưng mà tôi cũng thông báo cho anh chị em biết. Năm 1991 tôi đi Ai Cập. Sau khi tôi được học hỏi những cái mật mã trong Ai Cập, trước khi tôi rời Ai Cập tôi có hứa một câu: trong tương lai, tôi sẽ giúp đỡ dân tộc Ai Cập phát triển vấn đề Tâm linh. Anh chị em phải cẩn thận lời nói chứ nếu không cẩn thận lời nói là sẽ chết liền. Có nghĩa là anh chị em giúp dân tộc Ai Cập phát triển trong lãnh vực Tâm Linh, chứ anh chị em không có giúp quốc gia dân tộc, hai cái nó khác nhau. Nếu anh chị em hứa giúp quốc gia dân tộc, rủi quốc gia đó bị chìm xuống đáy biển thì làm sao giúp? Nhưng mà dân tộc Ai Cập có thể là sống nơi khác, toàn thế giới, và ngay cả đất nước Ai Cập, nếu còn thì chúng ta sẽ giúp phát triển vấn đề Tâm Linh, chứ đừng bao giờ hứa giúp quốc gia đó hêt. Nhưng hứa giúp dân tộc thì được. Nếu anh chị em hứa giúp quốc gia, rủi thời cơ nó tới mà quốc gia nó chìm thì làm sao chịu nổi? chìm dưới đáy biển hoặc quốc gia đó xóa tên trên bản đồ thì làm sao giúp được? thành ra, trong vấn đề nói phải cẩn thận lời nói, chứ không khéo là bị kẹt cái đó.
Bây giờ tôi chỉ cho, lòng ích kỉ của mình thì dễ lắm. Bây giờ anh chị em muốn mua bộ đò mới chứ gì? Thay vì mua bộ comple $1500 một bộ, nó mới ra thì bán giá đó, anh chị em đợi 6 tháng sau còn $800, mua cũng giống hệt bộ đó, nhưng sau 6 tháng. Kệ, cho người ta mặc trước 6 tháng đi, sau 6 tháng mua $800. chứ bây giờ mới ra $1500 mua liền, rồi sau 6 tháng,treo còn giá, chưa mặc, một năm sau anh chị em mới mặc.Thì thay vì mua để 6 tháng, còn có $800 bạc, không chịu mua mà mua $1500. thì nếu anh chị em mà tính như vậy, từ từ anh chị em bớt ích kỷ. Với tiền của anh chị em, tôi nhắc cho anh chị em biết. tiền của anh chị em làm thì anh chị em cho ra bao nhiêu thì lấy lại bao nhiêu hoặc hơn. Giống như ông bác sĩ này. Ông không muốn vô nhiều tiền mà tiền vô hoài. Giống như cái robinet, nếu anh chị em xả nước hòai thì nước trong thùng đầy lại hoài, còn chứa nước nóng hoài, không tắm nó hư. Mà anh chị em tắm, nước thay đổi hòai trong đó thì chắc chắn nó lâu hư.
Thì giống như tiền của anh chị em. Bởi vậy, tôi nói cho biết. tiền của anh chị em làm công cực khổ là nghề nghiệp của anh chị em. Anh chị em làm. Nếu giúp cho người ta nhiều thì Thượng Đế sẽ cho nhiều nữa. còn nếu anh chị em làm việc, không mệt, thí dụ, anh chị em dạy học. Người ta làm một năm, lương $30 000 , đó là lương kỹ sư, thí dụ. Anh chị em học một năm, vô $300 000 đôla, thì anh chị em dư $270 000 đô, anh chị em phải làm cái gì, chứ $270 000 ngàn đô mà giữ hoài là khó lắm nhe. Cái đó khó lắm. Ngay cả tôi, tôi nói tôi nhe. Tôi làm, tiền thì chắc chắn nhiều lắm nhưng mà tôi chia hết. tôi chia đó nhe. Người nào có phước đức thì xài, người nào không có phước đức thì cũng xài được,chứ không phải không được. nhưng mà trong đó có gia đình tôi. Có ngừơi phước đức thì cũng ngon lành lắm. có người không phước đức thì tôi cho tiền cất nhà, nhà chưa xong thì chết rồi, nhà cất chưa xong thì chết rồi. đó là cái lòng ích kỷ đó. Là ngừơi em của tôi đó nhe. Sẵn dịp, tôi nói gia đình tôi chắc ăn. Chứ nói đừng nói người khác. Em của tôi , nó tham lắm, nó muốn cất cái nhà cho thiệt cao. Tôi nói, dễ lắm, muốn cất thì cất, đâu có gì trở ngại đâu? Tôi cho tiền cất. Mà nhà ở Việt Nam cất không có mắc, nhưng muốn cất cái nhà cao đặng lấy tiếng. nhưng mà tôi cho. Nhưng khi nó cất cái nhà cao đó, 15 ngày sau thì hoàn thành thì nó đi trước cái nhà rồi, lên đường đi ra nghĩa địa rồi, không được ở cái nhà mới. nhưng mà cất, nó cũng vui lòng rồi. trước khi nó chết, nó cũng vui lòng rồi. tại vì cái mộng của nó là có nhà lớn, thì có nhà lớn rồi, trước khi nhà lớn hoàn thành, nó chết.
Thành ra tôi khuyên anh chị em. Tiền này là tiền của bá tánh, là tiền của mọi người đóng góp cho mình. Mặc dầu mình có công mình tổ chức, mặc dầu là tôi có công tôi dạy học. nhưng mà tiền đó, tiền của mọi người, mà mọi người đó, nghiệp họ nặng lắm nhe. Họ đóng góp cho mình. Bây giờ ngừơi ta thì không dám lấy tiền mua nghiệp, mua bớt cái nghiệp, nhưng mà người ta sẵn sàng đến học với mình, thì tiền đó mình phải cho ra, để chi? Để mình giải nghiệp bớt cho người ta. Thí dụ, bây giờ anh chị em thâu vô $ 200 đôla . Nếu anh chị em giữ hết thì anh chị em đâu có giải nghiệp cho người ta? Nếu $200 đôla này, anh chị em bỏ ra $100 đô la , anh chị em đi ra mua, hình thức này, hình thức khác, thì những ngừơi đó, xài tiền đó, chia ra hết. nhân con số lên chứ không phải một người nhe. Thí dụ, anh chị em lại shopping, mua $100 đôla. Trong $100 đôla thì biết bao nhiêu công ăn việc làm của những người đó. Rồi ông chủ có tiền lời, cho con cháu, rồi con cháu đi mua… một trăm, anh chị em chia ra biết bao nhiêu, nhân lên con số biết bao nhiêu người xài. Thì mỗi người cho họ có 15 phút phước đức thôi, mỗi người mà đóng góp 15 phút phước đức thôi, mà như vậy, anh chị em nhân con số, thì biết bao nhiêu phút phước đức? nếu anh chị em biết nghĩ như vậy thì anh chị em sẽ không ích kỷ. Mà chẳng những không ích kỷ, tiền nó vô hoài, giống như ông bác sĩ này. Ông không muốn tiền vô, mà tiền vô. Trong khi các người khác muốn tiền vô, lại không vô. Tại vì ông này có tiền, ông chia sẻ ngừơi ta, hoặc ông có tiền, ông giúp người ta. Mà ông không muốn khách tới thì khách lại tới nhiều. Vì cái quảng đại, lòng tình thương của mình nhiều, thì chắc chắn ngừơi ta đến với mình. Tại vì mình lấy cái tiền này, mình giúp hco ngừơi khác. Đó là đồng tiền xoay chuyển, chứ không phải theo một chiều của nền kinh tế xã hội loài người. Tiền là anh chị em phải xoay chuyển, luân lưu trong vấn đề kinh tế, thì tiền đẻ ra tiền. Nhưng mà tiền đẻ ra phước đức thì nó hay hơn tiền. Tại vì bây giờ anh chị em xài tiền này, tiền mà đẻ ra tiền thì không tạo phước đức được. Mà tiền tạo phước đức thì cho mình và cho người khác được, hai cái nó khác nhau. Tại vì tôi nói thiệt với anh chị em, tiền tôi cho, cho, cho hết, phước đức đến với tôi, tôi cho anh chị em, chứ tôi nhiều quá, tôi lấy làm cái gì? Phước đức tôi dư, tôi cho ngừơi ta không, mà mỗi người bây giờ nói, nhờ ông Thầy đưa ông Thầy nửa giờ phước đức. tất cả một triệu người đưa cho tôi, biết bao nhiêu là phước đức, thì tôi chia cho ngừơi nào thiếu, tôi cho hết.
Nếu anh chị em muốn bỏ cái tánh ích kỷ thì tiền phải rộng rãi. Tại tiền nó ràng buộc cho mình ích kỷ, chỉ có cái đó kẹt thôi, ngòai ra, không có gì kẹt hết. Tất cả trong xã hội lòai người, chỉ tiền làm mình kẹt nhứt. Do đó, mình biết cách sử dụng đồng tiền thì chắc chắn mình sẽ không bị ích kỷ.
Thì bây giờ anh chị em làm thử coi, bỏ 1 ngàn thử, làm thử. Nếu tôi nói không đúng thì anh chị em stop. Còn nếu đúng thì anh chị em tiếp tục. tại vì tiền anh chị em bỏ ra 1 ngàn, anh chị em lấy phước đức vô 1 ngàn. Mà phước đức thì nhân gấp năm lần một ngàn. Tôi thí dụ như tôi, hồi xưa tôi mới qua Mỹ, tôi biết trong tương lai tôi làm Thầy. Từ năm 1985 tôi qua Mỹ, tôi biết, trong tương lai, tôi đi các nước trến thế giới làm Thầy, dạy học. Tại ông Thầy cho tôi biết trước rồi, nhưng mà tôi qua Mỹ, tôi làm cái nghề thấp nhứt bên Mỹ, một giờ có 2 đồng rưỡi à? Một ngày tôi làm 12 tiếng có $30 đôla thôi, đóng thuế hết $5 còn có $25. một ngày tôi làm suốt 12 tiếng đồng hồ có $25 đôla mà tôi biết tôi làm Thầy, tôi vẫn làm. Tại vì tôi đâu có gì làm, tôi phải làm vì không có tiền. Thứ nhứt, các Đấng thử tôi coi tôi có chịu làm cái nghề khổ và thấp nhứt bên Mỹ không? Tôi vẫn làm như thường, tại tôi không có tiền, tôi làm, đâu có gì mắc cỡ đâu. Giống như ngừơi ta vậy. Song song việc đó, tôi làm, cái số tôi cũng hên lắm. Tôi làm được tất cả là 15 tuần lễ, tôi thiếu nợ bên Mỹ là 15 tuần lễ, coi như bốn tháng. Rồi lúc đó ngừơi ta biết tôi trị bệnh, họ mời tôi đi trị bệnh hoài, tôi nghỉ việc. nghỉ việc , tôi lái xe, đi trị bệnh người ta. Mấy người nói sao tôi ngu quá. Đi làm thì không chịu làm mà chuyên môn lái xe chở ngừơi ta, trị bệnh cho người ta hết, rồi ngừơi ta chửi lại trừ. Sướng nhứt là cái chỗ đó! Mua xăng đổ vô xe hơi, lái xe đi trị bệnh người ta, trị bệnh cho hết bệnh, người ta chửi lại trừ. Đó, là cuộc đời của tôi đó, anh chị em thấy không? nhưng mà tôi vẫn hy sinh như thường. Tôi vẫn hy sinh, tôi làm thì ngày hôm nay mới được thế này. Thử thách tôi một giờ làm 2 đồng rưỡi. Bây giờ nếu tôi dạy học, anh chị em biết một giờ được bao nhiêu tiền không? Nếu dạy học không, tới lại tôi mở luân xa, tính đi tính lại có một tiếng đồng hồ à. Một ngàn ngừơi lấy $200 000 đôla. Một giờ $200 000 đôla. Nhưng mà không phải tôi lấy hết, tiền chi phí, tiền thuế khóa, đủ các cái, còn dư, trung tâm đưa, tôi cho ngừơi ta. Tôi nói thiệt, nhiều khi tôi dạy, đưa tiền tôi vậy mà xây tới xây lui, trong mình tôi không có tiền. Tôi cho người ta hết à. Tôi cho ngừơi này, người kia hết. Tiền tôi cũng xài vậy, nhưng tôi xài cho ngừơi ta chứ không phải xài cho tôi. Thành ra, ăn mặc của tôi không có sang đâu. Anh chị em đừng có tưởng tôi sang, tôi ăn mặc,đi đứng không có sang.
Thì nếu anh chị em áp dụng giống như tôi thì chắc chắn anh chị em sẽ không ích kỷ. Mà càng ngày anh chị em phát triển hai mặt. đời thì được ngừơi ta giúp đỡ, đạo thì càng ngày càng phát triển tâm linh. Đó là tránh cái tình trạng không bao giờ ích kỷ.
Tôi bổ túc thêm câu này: khi nào anh chị em làm việc cho Thượng Đế, giống như trường hợp như tôi, tôi trình bày. Tôi làm việc bên Mỹ một giờ hai đồng rưỡi và sau cùng, một giờ tôi làm $200 000 ngàn. Nếu anh chị em làm việc cho Thượng Đế, anh chị em đừng có tính cái gì hết.Anh chị em làm việc cho xã hội loài người thì xã hội loài người sẽ trả công cho anh chị em sòng phẳng, bằng giờ, bẳng ngày, bằng tháng. Còn anh chị em làm việc cho Thượng Đế, Thượng Đế không có hứa gì hết, nhưng Thượng Đế trả gấp trăm, gấp triệu lần. Thành ra, nếu anh chị em quyết định cuộc đời của mình phục vụ cho Thượng Đế thì cuộc đời của anh chị em trước tiên là quay 360 độ trước, kế đó, cuộc đời của mình thì Thượng Đế sẽ sắp đặt. Tại vì Thượng Đế thấy đường xa, mình thì thấy đường gần, thì Thượng Đế sẽ dẫn dắt mình đi luôn luôn đúng chứ không phải sai đâu? Những cái thử thách tốt hoặc xấu, đó là Thượng Đế muốn tạo cho mình một sự học hỏi tinh vi, một sự học hỏi đầy thông minh. Có như vậy thì anh chị em mới giúp người ta được. Chứ anh chị em đừng có thấy tại sao tôi giao mang cho Thượng Đế rồi, Thượng Đế gây cho tôi nhiều cái nghiệp nặng, không phải đâu? Nghiệp nặng để cho anh chị em học giỏi mới phục vụ nhân loại được. chứ còn anh chị em học dễ quá thì thôi. Học dễ thì đâu cần chi, đừng có giao mang cho Thượng Đế. Nếu muốn học dễ thì đừng có giao cho Thượng Đế. Tự mình tìm cái dễ, gặp cái khó mình tránh là của mình. Còn gặp mấy ông thì ông đưa cái khó, mình học cho giỏi. Giỏi, mình mới giúp người ta được, chứ anh chị em học cái dễ không, gặp cái khó làm sao giúp ngừơi ta?
Do đó, chỉ cần chữ “ chấp nhận” thôi. Cái vui đến với mình thì mình vui một, mà cái khó khăn đến với mình thì mình vui hai. Cái đó là thành công. Đó, thấy thì dễ nhưng mà thực hành được không? Cái đó là chuyện của anh chị em. Nhiệm vụ tôi dạy thì dạy anh chị em, còn việc thực hành được, không được, cái đó giao anh chị em.
325 Thưa Thầy, hồi nãy Thầy có nói là trước khi rời Ai Cập, Thầy có hứa Thầy sẽ giúp dân tộc Ai Cập phát triển Tâm Linh. nhưng mà quan niệm “ dân tộc Ai Cập” là sao? Vì người Ai Cập mà Thầy hứa, bây giờ có thể là người khác, vì từ dân tộc này tái kiếp qua dân tộc khác?
- Dù cho dân tộc nào cũng vậy, dù cho quốc gia nào mà từ đó coi như là dân tộc Ai Cập. giống như anh chị em ngồi chỗ này. Một số anh chị em đâu phải ngừơi Hòa Lan 100% đâu, một số người Pháp, người Đức, người Nam Dương, một số người Tàu, nhưng mà citizen thì Hòa Lan. Bất cứ quốc gia nào lấy quốc tịch Ai Cập coi như là người Ai Cập, mình sẽ giúp cho họ phát triển vấn đề Tâm linh.
326 Thưa Thầy, con ngừơi hay bị ràng buộc bởi những điều kiện, muốn bỏ để không bị ràng buộc nữa thì phải làm thế nào? Trên nguyên tắc, thường thì phải gặp những sự khó khăn trong cuộc đời thì mình mới bỏ được. Sự việc này có thể xảy ra trước khi có nguyệt thực hay không? Có cần thiết để mình học hỏi để không còn bị ràng buộc bởi những điều kiện cho sau này nữa không?
- Anh chị em sợ ràng buộc hết đó. Bây giờ anh chị em chấp nhận cái ràng buộc cái anh chị em khỏe. Anh chị em làm rồi, anh chị em sợ gì nữa? Anh chị em sợ chưa làm thì anh chị em sợ. Anh chị em làm rồi thì sợ gì nữa? bây giờ, nếu anh chị em thật lòng quyết định cuộc đời mình là giao cho Thượng Đế, phục vụ Thượng Đế thì chấp nhận những ràng buộc, nó sẽ qua. Tại vì chính mình làm mà? Mình làm mà nó tới rồi, anh chị em bỏ sao được? Nếu mà anh chị em thấy cái ràng buộc đó khó khăn cho anh chị em, mà vì tư tưởng quyết định trao cuộc đời mình giúp đỡ nhân loại thì Thượng Đế sẽ sắp đặt cái này hay lắm. Nếu người đó tốt, nếu cái ràng buộc đó tốt, Thượng Đế sẽ giữ cho anh chị em để anh chị em giữ ngừơi đó. Nếu người đó ràng buộc mà gây trở ngại cho anh chị em, bỏ ra ngòai liền.
Bây giờ cuộc đời của tôi đang làm đạo, đanh phục vụ cho nhân loại, đang dạy học đó. Bây giờ tôi nói trung tâm của anh chị em đi. Nếu người nào mà gây trở ngại cho anh chị em, mà Thượng Đế cho cái ngừơi đó gây trở ngại cho anh chị em để anh chị em học hỏi thì Thượng Đế sẽ giữ cái người đó lại cho trung tâm anh chị em. Nếu cái ngừơi đó vô trung tâm anh chị em mà gây trở ngại cho anh chị em và học trò. Anh chị em không đuổi, Thượng Đế cũng lấy cái này đưa ra. Bỏ ngoài xa, anh chị em đừng lo cái này. Thứ nhứt là trong ngành Nhân Điện, thấy vậy mà không phải vậy đâu? Tất cả những người mà gây trở ngại cho Nhân Điện, Thượng Đế không có trả thù. Nếu anh chị em có thương người đó đi nữa, anh chị em cản không được. Tại vì Thượng Đế bắt buộc người này phải đi ra ngoài. Anh chị em không có đuổi mà anh chị em muốn giữ, giữ cũng không được nữa. Tại anh chị em đâu có giữ được cái tư tưởng của họ? Tư tưởng của họ là do Thượng Đế điểu khiển. Thượng Đế thấy cái này gây khó khăn cho anh chị em rồi thì cất đi luôn. Thay vì ở Hòa Lan không chịu ở thì đi về bên Africa ở. Anh chị em đừng có lo cái này. Mà nếu còn trong cái này mà gây trở ngại cho anh chị em, đó là Thượng Đế cho anh chị em gặp cái trở ngại để anh chị em học một bài học cao, để anh chị em tiến triển trong vấn đề Tâm Linh. Đó là những bài học kinh nghiệm của tôi. Có một số người, hồi đó đi theo tôi, chắc anh chị em ở Hòa Lan cũng biết. mà không biết tôi cũng nói cho anh chị em biết luôn. Nếu người nào mà hợp tác với tôi, giúp tôi thì chắc chắn Thượng Đế sễ giữ. Nếu người nào mà gây trở ngại cho tôi là coi như gây trở ngại cho học trò thì dù tôi có thương 100% đi nữa, Thượng Đế cất ngừơi này đi ra, muốn thương cũng không được, muôn đến cũng không được.
Đó, tôi nói cuộc đời tôi, tôi không nói cuộc đời ai. Thành ra, anh chị em yên tâm đi. Nếu anh chị em phục vụ Thượng Đế, Thượng Đế sẽ sắp đặt cái này cho anh chị em trọn vẹn, và nếu anh chị em bị ràng buộc, đó là một bài học của anh chị em, thì anh chị em chấp nhận, hết ràng buộc.
327 Thưa Thầy, ý ông này là chúng con có những tư tưởng, ý tưởng sẵn rồi, có nhiều khhi chúng ta cứng rắn, không chịu yuển chuyển để đổi dòng tư tưởng của chúng ta, thì chúng ta có cần một sự khó khăn để làn cho ta tỉnh giấc không? làm sao có thể đổi những ý tưởng đã ràng buộc chúng ta từ lâu?
- Nếu anh chị em là người bình thường thì không thành vấn đề. Nếu anh chị em nghiên cứu trong lãnh vực dạy học, tri bệnh trong ngành Nhân điện thì chắc chắn anh chị em không có điều khiển dòng tư tưởng được đâu? Tại vì khi anh chị em đi sâu vào cái ngành Nhân Điện thì càng ngày Thượng Đế càng mở trí cho anh chị em chứ tôi không có mở trí cho anh chị em đâu? Mà anh chị em giữ tư tưởng của mình từ trước tới giờ thì chắc chắn giữ không được. Thượng Đế sẽ xoay chiều đổi hướng cho anh chị em để anh chị em ý thức được cái nào quan trọng, cái nào không quan trọng. Thì có như vậy, anh chị em mới phục vụ cho Nhân loai được. Nếu Thượng Đế thấy ý tưởng đó mà tốt để anh chị em giữ lại, phục vụ nhân loại thì Thượng Đế sẽ không bao giờ cho anh chị em thay đổi. nếu ý tưởng đó mà giúp nhân loại không được hòan thành thì Thượng Đế sẽ thay đổi chiều hướng tư tưởng anh chị em không thể nào sửa được dưới mọi hình thức, làm cho anh chị em thay đổi bằng hình thức ngoại cảnh, bằng hình thức bối cảnh, bằng hình thức trong gia đình anh chị em, bằng hình thức nghề nghiệp của anh chị em là chắc chắn anh chị em phải thay đổi.
328 Thưa Thầy, có nhiều đứa trẻ, lúc còn nhỏ đã có một cái ý thích nào đó, và đã có quyết định một sự lựa chọn về nghề nghiệp của nó rồi, chẳng hạn như con của ông. Bây giờ nó 16 tuổi nhưng lúc nó 6 tuổi nó đã quyết định sẽ làm bác sĩ rồi. Thì ông hỏi, những ý thích khi mà có còn rất nhỏ, có phải là do nó nhớ một cái gì từ kiếp trước?
- Có nhớ đi nữa kiếp trước của nó, giả tỉ bác sĩ, kiếp này nó muốn trở thành bác sĩ, nhưng mà cái thời gian, không gian có được cái này không? Thời gian và không gian có cho phép nó được làm bác sĩ không? Nó muốn thì một việc, nhưng mà thời gian và không gian có cho phép nó được thực hiện cái đó không? Bây giờ thì nó nghĩ vậy, nhưng mà khi lên tới trung học, học tới trung học thì nó nghĩ khác rồi, không phải vậy đâu? Tại nó còn nhỏ, có thể bị sánh vở ảnh hưởng, tivi, những bạn bè của nó, nó có ý tưởng như vậy. Nhưng mà quan trọng, hai cái mà làm cho nó bị trở ngại, thứ nhứt là thời gian có được không? cái thứ nhì, khi mà học hết trung học, thì khoảng hết học trung học thì cái ý tưởng nó như thế nào cũng khác nữa. Cái thứ ba, là cái điều quan trọng nhứt, hỏi nó có đủ khả năng học không, hoặc cha mẹ có đủ khả năng? Những yếu tố đó, nó muốn thì được. nhưng phần kết quả thì có nhiều yếu tố hợp lại mới được.
329 Thưa Thầy, Thầy nói là sẽ nghiên cứu tháng 6 này, có phải đây là dấu hiệu, là thời điểm đã đến rồi không? Và nếu đó sẽ là thành công? Và nếu Thầy không nghiên cứu được thành công thì có gì sẽ xảy ra?
- Thứ nhứt, tháng 6 tôi bắt đầu nghiên cứu. cái phần kết quả hay không thì chưa biết. nhưng mà tháng sáu, trước khi tôi nghiên cứu thì chắc chắn tôi sẽ ngồi thiền tôi mới nghiên cứu được để coi có đúng thời điểm chưa? Nếu đúng thời điểm thì không có gì xảy ra hết. giống như tôi dạy cho anh chị em, còn nếu trật thời điểm mà chưa thực hiện được thì chắc chắn là có cái thông điệp, thì với thông điệp này, tôi sẽ dạy cho anh chị em. Chuyện như thến này đo, tôi chưa biết.
Tại có hai đường, đường thuận, đường nghịch. Đường thuận thì tôi sắp đăt giống như vầy, mà đường nghịch thì tôi sắp đặt theo ý mấy ông. Nhưng mà chắc chắn anh chị em sẽ được câu trả lời này. Nếu ở tháng 8 anh chị em nêu ra câu hỏi, còn nếu tháng 8 anh chị em không nêu ra câu hỏi thì tháng 11 tôi qua bên Bỉ họp với anh chị em giống như vậy, có thể là thêm chút đỉnh nữa, và phần sau cùng, nếu tháng 11 họp rồi, thì những gì trở ngại, những gì thắc mắc thì dành riêng cho tháng chạp tôi dạy lớp 6 cho anh chị em. Bây giờ tôi chưa biết.
Tới giờ phút này tôi là đứng chính giữa thôi, nhưng tôi cũng phải cố gắng thực hiện. Tại vì tôi thấy thời điểm nó cũng nhanh lắm rồi. Thời điểm gần cuối thế kỉ 20 rồi. Thì để coi mấy ông sắp đặt như thế nào cho nó trọn vẹn thì tôi sẽ thực hiện theo đường hướng sắp đặt. Tôi nói chắc chắn anh chị em thế nào cũng được học lớp 6. Tôi nói nghe cho rõ nhe, không hỏi lại, ráng chịu à!
330 Câu hỏi của ông này là có phải Thầy mời tất cả chúng con đi không? Thầy sẽ cho tất cả chúng con đi học lớp 6 không?
- Câu hỏi của ông như vậy. nhưng mà tôi nói rồi. Bây giờ nếu cho tôi 48 anh chị em ngồi trong này, nhiều khi tôi cho nhưng anh chị em đi học không được, chứ không phải tôi không cho nhe. Tôi sẵn sàng cho anh chị em, 48 người trong này. Thí dụ, cho anh chị em học hết thì chưa chắc anh chị em đi được. Nhưng mà mấy người tôi hứa trước rồi thì chắc chắn tôi cho. Nói luôn cho họ vui.
331 Ông này dùng sách I- Ching, quẻ dịch, bói quẻ và quẻ số 34 nói là những gì Thầy là, Thầy sẽ thành công?
- Nhưng bây giờ tôi nói anh chị em nghe. Hồi xưa, đừng nóio nhiều, đừng nói 1 tỷ năm, 2 tỷ năm đừng nói. Bây giờ mình nói thời kỳ châu Atlantis trở về đây là trên200 000 năm. Mà tôi khẳng định với anh chị em từ trước tới giờ là những ngừơi châu Atlantis chưa dám làm cái này,chưa dám thực hiện cái chương trình tôi đưa ra, chưa có bao giờ dám hết. Lần đầu tiên tôi dám thực hiện. Mà tôi cũng cho anh chị em biết, cách nay 4 năm về trước, tôi thực hiện một lần rồi, nhưng mà 4 năm về trước, tôi thực hiện, kỳ đó tôi tưởng tôi chết. Tại vì tôi chưa đủ khả năng thực hiện chưa đúng lúc. Tôi thực hiện sớm 4 năm. Mà khi tôi thực hiện sớm 4 năm, tôi bị trở ngại vấn đề sức khỏe, tôi tưởng tôi chết rồi, không gặp anh chị em rồi. Thì lúc đó, tôi ngồi thiền, các Đấng kêu chờ. Mà tại tôi không hỏi, chính tôi tự động thực hiện. Tại tôi biết cái công thức nên tôi thực hiện sớm. Nhưng mà không được. thì bây giờ, tôi có chương trình tôi thực hiện nhưng tôi thấy sức khỏe tôi càng mạnh thì chắc chắn kỳ này tôi hy vọng sẽ được.
Trong hai trăm mấy chục năm nay, chưa có ngừơi châu Atlantis nào hoặc sau hoặc trước, không người nào dám thực hiện. Mà trong sách vở không có ghi.
332 Ông này xin hỏi một câu hỏi về quan niệm sự thật và thời gian. Ông nghĩ là trước khi ông đi học Nhân điện, thì nhiều lần ông nhớ đến đời trước của ông. Và có nhiều lần ông tự chuyển sự thật của đời trước qua kiếp này. Đó là một cách riêng của ông, những sự thật của ông. Sự thật không có tuyệt đối, tùy mỗi người.
Bây giờ, trên con đường đi, quẹo trái hay mặt là sự quyết định của ông, là sự thật của ông. Ví dụ ông quẹo trái thì đi gặp nhiều chuyện khó khắn, nhưng có lẽ ông phải sống những khó khăn đó để học hỏi, chứ còn quẹo mặt liền thì quẹo không được. thành ra, rốt cuộc, cái sự lựa chọn của mình là ăn thua con đường học hỏi của mình. Mình có thể quẹo trái, quẹo mặt, nhưng mà quẹo trái là tại mình phải đi con đường đó để học hỏi trước hki quẹo mặt.
Còn về thời gian thì coi như là một sự thật khác. Quan niệm về thời gian là tùy mỗi người. Nhưng Thầy nói thì có quá khứ, có hiện tại, có tương lai, nói vậy cho dễ tính. Nhưng mà có nhiều ngừơi có cái chiều đo và kích thước khác nhau, không phải giống nhau. Đó là quan niệm riêng của ông. Thầy nghĩ sao về quan niệm đó? Đối với ông, thời gian chỉ là hiện tại mà thôi, nhiều khi nói ra họ không hiểu.
- Tất cả xã hội loài người, 6 tỷ năm mâu thuẫn. chính mình mâu thuẫn cho mình chứ không ai hết. tất cả anh chị em đều muốn sự thật hết, nhưng sự thật đến với anh chị em, anh chị em từ chối. Tôi không hiểu tại sao suốt 6 tỷ năm, anh chị em suy nghĩ cuộc đời của anh chị em đi. Anh chị em ham muốn sự thật lắm, nhưng mà sự thật đến thì chối bỏ, sợ sự thật. Đó là bản tánh của con ngừơi sanh ra ở trần gian này là khi muốn sự thật thì sự thật đến, anh chị em lại sợ, chối bỏ, không dám nhìn sự thật. Thành ra, cuộc đời của nhân loại suốt 6 tỷ năm chưa có phát triển tâm linh đúng mức để đưa quả địa cầu này về ánh sáng.
Thì bây giờ tôi sẽ nhắc lại sự thật. Tất cả 6 tỷ năm về trước, tất cả là giả hết, toàn bộ là giả hết. Nhưng trong cái giả đó có cái thiệt anh chị em không biết? ngay tôi dạy cho anh chị em cũng vậy, tại vì anh chị em đâu có muốn chịu sự thật, anh chị em muốn giả? Được, muốn giả tôi làm giả cho anh chị em thấy. nhưng mà tôi gạt anh chị em, tôi gạt là giả, nhưng mà tôi gạt có ý đồ là tôi đưa cho anh chị em tìm tới đúng cái điểm sự thật. còn từ trước tới giờ, ngừơi ta gạt anh chị em, anh chị em giả mà người ta không biết sự thật đưa anh chị em tới. Thành ra anh chị em gặp toàn giả không. Anh chị em chán nản, buồn bã, bỏ cuộc, mà bỏ cuộc 6 tỷ năm rồi chứ không phải 1 tỷ năm?
Tôi nói câu này, anh chị em tự suy nghĩ coi có đúng không. người ta gạt anh chị em mà không chỉ chỗ cho biết sự thật tại vì ngừơi ta không biết. Anh chị em bị gạt 6 tỷ năm rồi, trong đó có tôi, thì bây giờ tôi được may mắn hơn anh chị em là tôi được Thượng Đế trực tiếp dạy cho tôi, rồi tôi cũng gạt suốt 7 năm. Tôi gạt anh chị em, tôi gạt anh chị em là từ cái đường đời mà anh chị em vô đường đạo, anh chị em tu mà không biết cái này. Đó là hình thức tôi gạt để tôi gạt cho anh chị em thấy cái giả rồi anh chị em mới gặp được cái thiệt, chứ cách nay 7 năm về trước mà tôi nói sự thật thì anh chị em cũng từ chối, anh chị em cũng không nghe. Hồi xưa cách nay 7 năm về trước, tôi dạy thiệt, tất cả học trò là giả, bây giờ, sau khi tôi có bằng cấp rồi, tôi dạy giả, anh chị em nói tôi dạy thiệt. Anh chị em thấy ngừơi đời mâu thuẫn? Lúc tôi dạy thiệt thì anh chị em nói giả hết, còn lúc tôi dạy giả thì anh chị em nói là thiệt.
Thành ra, đâu có thời gian và không gian cho bất cứ ngừơi nào không có không gian và thời gian. Tại vì chúng ta từ trước tới giờ đều bị gạt hết. Anh chị em có tâm tu thiệt, anh chị em muốn tìm chân lý, sự thật nhưng mà ai biết chân lý? Ai biết sự thật chỉ cho anh chị em mà anh chị em thực hiện. Toàn là ngừơi ta biết cái giả không thì người trước học giả, anh chị em là người sau thì học giả luôn chứ làm sao học thiệt được, không bao giờ có sự thật trong cuộc đời của xã hội loài ngừơi suốt 6 tỷ năm rồi.
Do đó, Thượng Đế thấy bị gạt nhiều quá, chưa có người nào trở về chân lý hết. Thì thời kỳ này, Thượng Đế đích thân xuống trần gian này để giúp chúng ta, để tìm hiều sự thật. Mà tất cả mọi người ý thức được sự thật thì chắc chắn chúng ta về với Thượng Đế dễ dàng. Do đó, nếu mà sự thật hiện tại, mà anh chị em ý thức được thì không có kể thời gian và không gian. Tại vì sự thật là chân lý, mà chân lý là Thượng Đế thì đâu có thời gian và không gian? Anh chị em đừng bao giờ nghĩ quá khứ, hiện tại và tương lai, mà anh chị em nghĩ sự thật đến với anh chị em đó là chân lý đến với anh chị em, mà chân lý đến với anh chị em đó là gần với Thượng Đế rồi. Đó, suốt 7 năm nay, tôi dạy học cho anh chị em thì tôi giảng từ đường đời, anh chị em đi đường đạo. Sở dĩ tôi nói câu này là có một lớp học ở Pari, tôi dạy có một anh khoa học đó ở dưới miền nam nước Pháp đứng lên hỏi: “ Dạ thưa thầy, hồi xưa Thầy dạy học, Thầy nói, khi nào mà học lớp 4 thì Thầy sẽ dạy tâm linh, mà suốt nguyên ngày, tôi không thấy Thầy dạy tâm linh gì hêt”. Đó là câu hỏi của một người Pháp đứng lên hỏi khi anh ta học lớp 4. Tôi mới trả lời, tôi nói: “ Tôi dạy anh chị em học phát triển đường đạo hồi ỏ lớp 1, anh chị em đâu có hay? Khi anh chị em học lớp 1 đó là bắt đầu tôi đưa anh chị em vô đường đạo mà anh chị em không biết. nếu không có đường đạo thì anh chị em đâu có tin? Mà anh chị em vô đường đạo rồi, mà đường đạo này là cho anh chị em. Đường đạo đây có nghĩa là không phải anh chị em vô tôn giáo. Mà đường đạo đây anh chị em học hỏi để tìm chân lý, chứ đừng quan niệm là vô tôn giáo. Đường đạo là đưa cho anh chị em tìm chân lý bằng hình thức khai mở luân xa cấpp 1 cho anh chị em, lần lượt anh chị em học cấp 2, cấp 3 và ngày hôm nay, anh chị em học cấp 4, anh chị em nêu ra câu hỏi, thì tôi gạt anh chị em 4 lần rồi. Tới giờ này, anh chị em hỏi thì tôi đã dạy cho anh chị em đường đạo bốn lần rồi, từ cấp 1 đến cấp 4”. Ông Tây nghe vậy, vui quá, ông nói như vậy là ông tìm đúng Thầy rồi, do đó ông tiếp tục học những lớp kế tiếp.
Sỏ dĩ tôi trình bày như vậy là để cho anh chị em biết rằng, từ trước tới giờ, thời gian và không gian không có. Và từ trước tới giờ, nhân loại muốn tìm sự thật, chưa bao giờ có sự thật trong cuộc đời của xã hội loài người, mà suốt 6 tỷ năm chưa bao giờ có. Nếu có thì nhân loại đâu có khổ tới bây giờ? Vì không có nhân loại mới khổ.
Thì bắt đầu con ngừơi biết được sự thật và tìm được sự thật, có nghĩa là con người biết chân lý và tìm được chân lý, thì sau một tỷ năm mới đưa quả địa cầu này trở về khối sáng.
Sở dĩ mà tôi hướng dẫn cho anh chị em như vậy, trường hợp mà tôi không khai mở luân xa, không đưa năng lực cho anh chị em, anh chị em trị bệnh không được, thì anh chị em đâu có vô đường đạo được? Trong tương lai, tất cả những nhà khoa học cũng vậy. Nếu muốn đưa những nhà khoa học phát triển tâm linh thì anh chị em phải làm cái gì bằng nguyên lý, vật, lý cho họ thấy. Có kết quả, họ chấp nhận. Mà khi họ chấp nhận, vô học họ sẽ nghiên cứu cùng với mình, hợp tác giúp cho nhân loại. Chứ bây giờ tự nhiên, anh chị em nói suông thì người ta đâu có chịu nghe. Phải có gì đặc biệt bằng sự thật, nguyên lý vật lý, họ mới tin. Tin thì mình đưa họ vô trong cái ngành này được để phát triển tâm linh.
333 Theo như Thầy nói trên đây, nếu bây giờ Thượng Đế đích thân xuống trần gian này thì người đích thân xuống trần gian đó là ai?
- Cái người đích thân xuống trần gian là cái Năng lượng Vũ trụ mà tôi thường nói với anh chị em là không khí. Mà một khối sáng xuống dưới này, nhập vô một người đó, mà người đó là người thường, không phải là Thượng Đế. Nghe cho rõ.
Thượng Đế đích thân xuống dưới đây, từ khối sáng xuống dưới đây. Bây giờ Thượng Đế thích người nào, Thượng Đế vô người đó, người đó, để làm một sự việc cho Thượng Đế, chứ không phải người đó là Thượng Đế ! hai cái nó khác nhau!
334 Bà này có một câu hỏi về linh hồn. Khi mà chúng ta sanh ra, có thể nào ngay lúc chúng ta sanh ra, chúng ta có thể biết được tất cả cuộc đời sắp tới của chúng ta hay không? Và khi chúng ta chết, ngay lúc đó, chúng ta có thấy lại tất cả những gì đã sống qua không?
- No, not now. Next century 2001.
335 Có nhiều đứa trẻ sơ sinh dưới 1 tuổi bị ngột thở và chết, mà người ta không tìm ra được nguyện nhân, người ta gọi đó là “ chết bất thình lình trong nôi”. Điều này có ý nghĩa gì không?
- Để tôi giải thích cho nghe. Bên Âuu Châu, không phải như bên Á châu. Sở dĩ con bên Âu châu nó chết mà anh chị em không hay, lý do như thế này: bên Á châu, luôn luôn đứa con bên ngừơi mẹ, còn bên Âu châu thì ngủ riêng. Lúc mà cho nó ngủ riêng, khi nó ngủ, đặt vô trong cái nôi, trong phòng ngủ cho nó ngủ. Trong khi đó, nó bị bênh, ạnh chị em không biết. Lúc mà đưa nó nằm xuống thì không bị bệnh gì hết, sau 1 tiếng đồng hồ, nó bị bệnh. Nếu có anh chị em ở đó, nó la nó khóc, anh chị em biết. Còn cái này, anh chị em không biết gì hết. hoặc hình thức, giả tỉ nó lăn qua lăn lại, cái mũi nó bị gối chận lại, nó không thở được, nó chết, cái thứ nhứt. Cái thứ hai, có một số bà mẹ, vô tình hay cố ý, không biết, nó bị ói ra, nó bị bệnh trong này, không hay. Anh chị em đặt xuống, nó ói ra, chết lúc nào cũng không biết luôn. Khi mà anh chị em bồng lên, khô hết rôi, chết lúc nào không biết tại vì anh chị em ngủ tới sáng, thấy nó không khóc, khỏe quá. Nhưng mà khi ói nước ra thì nó ngột, thở không được, nó chết. Nhiều trường hợp xảy ra làm nó chết mà cha mẹ không biết.
Còn nếu nằm sát bà mẹ, nó bị đau, bị khóc lên, anh chị em hay. Còn bị đau nhức, đóng cửa phòng lại, ngủ bên kia, anh chị em mạch ai nấy ngủ, nó chết hồi nào không hay? Chứ không phải bị bệnh. nếu bệnh , có những loại vi trùng xâm nhập thì hầu hết trẻ em bị nhiều, còn cái này không phải vi trùng xâm nhập. Đó là những sơ sót của cha mẹ không có cẩn thận khi đặt đứa con ngủ riêng. Tại vì anh chị em tách rời đứa con của anh chị em ra ngoài. Do đó, bên đông nam Châu Á, ẹm nằm đây, con nằm kề bên, chồng nằm kề bên con cho chắc ăn. Đặng có gì vợ có quên thì còn chồng, vợ thì mệt quá, mặc sức mà ngủ. Nhiều khi để cho nó nằm chính giữa, vợ bên kia, chồng bên nay, hễ nó khóc thì chịu khó quấy sữa cho nó uống, hết. Nó nóng thì vỗ đầu nó, nó nực thì lấy quạt, quạt cho nó, cái đó là của tôi đó, Việt Nam vậy, thì làm sao nó chết được? Nó muốnn chết không biết làm sao nó chết được. Tại mình kiểm soát hai mươi bốn trên hai mươi tư. Nó vừa mới la là mình giật mình rồi, nó bệnh thì mình cho nó uống thuốc, nó đau mình cạo gió nó, nó khát sữa thì cho nó bú, làm sao nó chết được?
Cái này là sự thật đó nhe, mấy chục năm về trước, tôi còn trẻ là vậy đó. Nhưng bây giờ thì khác rôi.
336 Bà này có câu hỏi nữa về những trẻ em. Có nhiều khi mình nhìn vào một em bé, mình có thể biết được đó là một linh hồn già, linh hồn đã đầu thai nhiều lần, và có nhiều khi mình nhìn vào đứa bé khác, nhìn vào cặp mắt nó, mình có thể tưởng tượng đó là một linh hồn trẻ. Có thật vậy hay không?
- No, không biết được đâu! Nhưng mà trong tương lai, anh chị em sẽ giỏi, khi nào mà linh hồn tốt hay xấu, nhập vô con của anh chị em hay người khác sẽ biết liền. Trong tương lai chứ bây giờ thì không biết. Có thể lớp 6 tôi sẽ dạy cái này. Cái này very easy.
337 Ông này xin hỏi Thầy, chẳng hạn như có một ngừơi điện thoại cho ông và nói là mẹ của người đó bị đau, nằm ở nhà thương. Tả các căn bệnh và nhờ ông này trị bằng luân xa 6, thì ông phải làm thế nào với những cái gì người ta kể cho ông, ông có thể trị ngay được không? hay ông phải đi đến nhà thương, gặp bà này trước rồi sau đó mới trị?
- Anh chị em đâu có cần? Tại vì bây giờ anh chị em muốn chắc ăn nhứt, người ta tả nhiều bệnh quá, thì bây giờ, thí dụ, căn cứ vào cái tên bà gì đó, trị năm cái luân xa luôn, cộng với lọc máu. Trị như vậy. trước là luân xa 6 và 7, rồi trị hết mấy cái luân xa, xong rồi luân xa 6,7 lần nữa. tổng cộng là 3 phút với lọc máu là 3 phút rưỡi. Lúc phục hồi trở lại rồi đó, coi còn bệnh gì, nếu chỉ còn đau bao tử bình thường thôi thì trị luân xa 3 thôi, khỏi cần đi gặp người đó.
338 Thưa Thầy, khi mà ông được người con gọi điện thoại lại và tả bệnh người mẹ, khi nói chuyện với người con, ông có thể bắt mạch được người mẹ không?
- No, nói chuyện direct với người mẹ thì được. direct nhe. Còn tả trung gian thì anh chị em đâu có bắt mạch được?
339 Thưa Thầy, hồi sáng Thầy có giải thích về sự hữu hiệu khi trị bệnh bằng Nhân điện. Khi đặt tay lên thân thể người đau, thì người bệnh nhân, về thể xác đã có thể chữa được 30% rồi, còn khi mình nói chuyện với họ, những lời nói giúp họ, thì người đó cũng coi như là được bớt 70%. Nhưng mà đặt vào trường hợp, nếu ông này có 50 người bệnh, ông trị xong, người ta đi ra, cứ như vậy. vậy thì như thế nào, vì ông không có thời gian để nói chuyện với bệnh nhân?
- Thứ nhứt, trị bệnh cá nhân thì nó khác, còn trị bệnh tập thể thì cái năng lực mạnh vô cùng, mình giúp cho người ta mau lành bệnh. Sở dĩ hồi xưa, Thầy dạy cấp 2, Thầy nói vậy là trực tiếp với bệnh nhân lại với mình, mình nói cho người ta biết, coi như mình an ủi tinh thần cho tinh thần họ mạnh lại, hoạt động trong cơ thể. Còn đây thì cái năng lực mạnh truyền thẳng vô người bệnh, thì khỏi cần giải thích vấn đề cho người ta nghe. Ngoại trừ trường hợp những bệnh nặng lại với mình thì mình chỉ an ủi một câu là cái bệnh này giống như những người tôi đã trị hết rồi. thì ông bà cứ yên tâm. Hoặc 50 người cũng vậy, nói, bệnh bà con không ăn thua gì đâu, bệnh sida, nặng nhứt tôi trị còn được, bệnh này ăn thua gì, thì 50 người được trị xong, người ta đi ra sẽ sung sướng coi như cái bệnh của họ thấy nặng nhưng nhẹ hơn những bệnh nặng kia. Mà những bệnh nặng mình trị được, thì những bệnh này mình trị dễ dàng lắm. Dưới điều kiện, bà con chịu khó lại hàng ngày, tôi sẵn sàng giúp cho hết bệnh, bao nhiêu đó còn hơn 10 thang thuốc bổ nữa.
Lúc mình nói là mình đặt hết tình thương của mình cho người ta, người ta ý thức được cái này thì trong cơ thể họ hoạt động, coi như một hình thức tăng cái năng lực cho họ bằng cái tư tưởng, thì cái hệ thống thần kinh họ hoạt động lại, kích thích những bộ phận đau. Song song việc đó, mình truyền điện vô người ta giúp cho mau hết bệnh.
340 Kính thưa Thầy, bà này xin hỏi về cách tập quay luân xa. Mình tập cho mỗi luân xa quay, nếu mình thành công, mỗi luân xa quay rồi thì mình có phải bắt buộc tập quay 6 luân xa cùng một lúc thì mới có thể trị bệnh tập thể được lúc có tai biến?
- Mỗi luân xa quay rồi, không cần 6 luân xa cùng một lúc. Thí dụ, ngày hôm nay anh chị em quay luân xa 7 rồi nghỉ. Ngày mai, luân xa 5, mỗi một ngày quay luân xa được, khi nào nó quay hết luân xa rồi thì thôi, khỏi cần cùng một lúc 6 luân xa quay. Tuy nhiên, từng luân xa một nó quay rồi, anh chị em tập trở lại, nếu luân xa nó quay, không quay cũng được, không có gì trở ngại hết, chứ không phải bắt buộc 6 luân xa nó phải quay. Yên tâm cái đó đi, cố gắng tập từ từ. Luân xa nào tập nó quay rồi thì đừng tập nữa, luân xa nào chưa quay thì tập cho nó quay, quay rồi thì khỏi tập nữa.
341 Thưa Thầy, ông này đã suy nghĩ nhiều và bây giờ ông hiểu rõ là Thầy sẽ là người cứu nhân loại ra khỏi bao nhiêu lần khổ đau từ 6 tỷ năm nay. Thì ông xin cảm ơn Thầy và ông rất là sung sướng và vui, cũng cảm động vô cùng và ông không thể tiếp tục nói được nữa vì ông quá cảm động.
- Thì bây giờ, tôi nói cho anh chị em nghe. Anh chị em thấy, một mình tôi làm không được đâu? Do đó thì tất cả những linh hồn tốt, tái kiếp bởi anh chị em có mặt ngày hôm nay thì chúng ta phải nắm tay lại, chứ một mình tôi, tôi làm không nổi. Anh chị em thì không có khả năng này, tại vì trách nhiệm sau cùng là Thượng Đế giao cho mình làm.
Anh chị em nên nhớ, danh từ Thượng Đế là danh từ tối cao, không có một người nào trở thành Thượng Đế hết, mà mình là công cụ của Thượng Đế. Dùng danh từ đúng nghĩa: mình làm việc với Thượng Đế để giúp nhân loại, cái này mới đúng nghĩa. Tất cả những thầy khác, hay tất cả những người nói đại diện Thượng Đế, cái đó không đúng, hoặc có nói sự hiện diện Thượng Đế đây, nếu không dùng đúng danh từ thì cũng sai luôn. Do đó mình phải nói rằng, mình là công cụ của Thượng Đế giúp cho nhân loại. Mà ý Thượng Đế là muốn như vậy để cho nhân loại ý thức được đường tu, thì cái đó là trách nhiệm của mình ở cuối thế kỷ 20 này và chu kì thế kỉ 21 và những thế kỉ kế tiếp.
Khó khăn lắm chứ không phải đơn giản đâu? Mà nếu được như vậy thì cả một vấn đề may mắn. Cũng như lịch sử đã ghi, suốt mấy trăm ngàn năm nay, người sau cùng của 200 000 năm nay là người của châu Atlantis mà tới giờ phút này chúng ta còn nhắc nhở. Tại sao nhắc nhở những hình ành của người châu Atlantis? Đó là những người sau cùng mà không thực hiện được, bởi lẽ là không tin Thượng Đế. Nếu cách nay 200 000 năm về trước, nếu dân châu Atlantis tin Thượng Đế thì giờ này chắc chắn chúng ta càng tiến trên bước đường Tâm linh chứ không phải lùi như bây giờ. Bây giờ mới bắt đầu một kỷ nguyên mới, nhưng mà bắt đầu còn hơn chưa được gì hết.
Thành ra, trong tương lai, ngành Nhân Điện không phải là tôn giáo, nhưng mà tôn giáo nào mình cũng giúp được hết. mình không có đối kỵ tôn giáo nào và mình cũng không có đối kỵ màu da sắc tộc nào hết. Có như vậy mới giúp cho ngừơi ta được. Chứ anh chị em tôn giáo A đối kỵ tôn giáo B, màu da trắng thì đối kỵ màu da vàng thì chắc chắn chúng ta không thành công. Vì chúng ta là đại đồng, đại đồng màu da, sắc tộc và tôn giáo. Có như vậy chúng ta mới vững trên con đường giúp đỡ mọi người. chứ bây giờ, đứng một lãnh vực tôn giáo, chắc chắn là khó thành công. Vì chỗ đó, ông Thầy truyền cho tôi là đừng bao giờ dùng một danh từ tôn giáo hết, cái thứ nhứt. Cái thứ hai, ông Tổ nói: bắt đầu năm 1993 trở về sau, đừng bao giờ để hình ông mặc áo vàng. Nếu để hình ông mặc áo vàng thì người ta nghĩ tôi là Phật giáo. Nghĩ tôi là Phật giáo thì tôi khó thực hiện giúp cho mọi người lắm! Tại vì Phật giáo đôi khi còn đối kỵ với Phật giáo thì đừng nói chi tôn giáo khác làm sao không đối kỵ Phật giáo được? thành ra, chúng ta muốn giúp cũng không được, thành ra anh chị em không có gì hết đi, không có tôn giáo nào hết thì không có đối kỵ tôn giáo nào. Tại vì mình mang tình thương lại cho người ta, mình giúp cho người ta đầy đủ sức khỏe, rồi ngừơi ta tin tôn giáo người ta, thực hiện đường hướng của tôn giáo họ, giúp gia đình họ. Chắc chắn chúng ta không bao giờ đối kỵ, đó là người sống. Còn đối với người chết, người chết từ trước tới giờ, những linh hồn bất tử bất diệt bị ông thầy bắt điều khiển để sai khiến nhưng ngược lại, thì mình thả ra, giúp cho người ta tái kiếp, phát triển vấn đề Tâm linh thì đâu có đối kỵ gì? Chẳng những không đối kỵ, người ta còn kính nể, thương mình. Đó là tôi nói những linh hồn bất tử bất diệt,chứ anh chị em đừng nghĩ rằng, khi anh chị em đặt tay trị luân xa số 5, số 7, linh hồn bất tử bất diệt đi rồi, thù mình, không bao giờ thù tại vì mình trả tự do cho người ta, mình đưa cho người ta con đường ăn học thì làm sao người ta thù mình được? người ta cảm ơn mình không hết chứ đâu có thù. Thành ra, anh chị em đừng lo ngại. Nếu gặp trường hợp bị bệnh thần kinh giả thì anh chị em giúp cho linh hồn đó tái kiếp, thì giống như một câu kinh của Phật giáo thường nói mà anh chị em Công giáo chắc không biết nhưng sẵn dịp đây, tôi trình bày cho biết. Trong kinh Phật giáo có nói: “cứu một người bằng thành lập năm bảy kiểu chùa”, mà ý ông Phật nói cao siêu lắm, thành ra, cái dân gian Phật tử tưởng rằng, cứu một người là khi người ta khổ, mình cho tiền cứu ngừơi ta, hoặc người ta lâm nạn, mình cứu người ta, đó là cứu người, không phải danh từ như vậy. Danh từ của ông Phật cao siêu lắm, ông nói, cứu một người bằng thành lập năm bảy kiểu chùa có nghĩa là anh chị em giúp một linh hồn đi tu, như vậy thì mới thành công xây năm bảy kiểu chùa, chứ không phải có tiền, cho người này, cho người kia bằng thành lập năm bảy kiến chùa đâu? Sẵn dịp này tôi nói cho câu kinh cao lắm, ít có người biết lắm. chỉ khi bắt đầu tôi dạy, tôi mới giải nghĩa cái câu đó thì mấy ông hòa thượng thất bại rồi. ông tưởng là cứu người ta là cho người ta ăn, cho mặc, cho tiền, đâu phải vậy? Ngay cả những ông Thầy tu của Phật giáo đó là Đại lão Hòa Thượng, những vị lãnh đạo tinh thần tối cao cũng không biết nghĩa câu đó, anh chị em thấy có buồn không? Mà suốt hai ngàn mấy chục năm nay không biết cái này. Ông Phật nói thì dễ quá rôi mấy ông kia mới giảng bài, người này khổ quá, cho tiền người này. Đói cho ăn, không có quần áo, cho mặc. đó là cứu người bằng thành lập năm bảy kiểu chùa, nhưng không phải như vậy.
Nhưng mà ai làm được chuyện này? Không có ai làm được hết. chỉ có người Thượng Đế đưa xuống mới làm được là chúng ta mới có đầy đủ khả năng đưa linh hồn bât tử bất diệt đi dễ dàng trong vòng 5 phút. Còn những ông thầy tu, tu bốn năm chục năm, sáu bảy chục năm, muốn đưa một linh hồn bất tử bất diệt đi phải tốn ít nhứt 3 tháng, đôi khi được, đôi khi không. Đó thì anh chị em mới thấy cái khả năng, quyền năng Thượng Đế vô hình mà lồng vô chúng ta, đó là đường hướng chúng ta đang đi giúp nhân loại.
342 Tiếp theo lời nhận xét của ông Joop thì ông này cũng xin trình bày là ông đã được trải qua một tuần lễ rất đặc biệt và rất quý giá là Thầy đã dạy chúng con rất nhiều và ông xin cảm ơn Thầy. Ông khó nói, nhưng những gì Thầy đã dạy chúng con là rất quý giá,ông cũng xúc động quá, cũng không nói hết lời được.
- Thôi, bây giờ tôi đề nghị cái chuyện đó thì tất cả anh chị em người nào cũng có công đóng góp với Thượng Đế hết, không phải một mình tôi. Nếu một mình tôi mà không có anh chị em thì chắc chắn tôi làm không được. Thì tất cả mỗi một người đóng góp một phần cho Thượng Đế, coi như chúng ta gom công đó để phục vụ cho Thượng Đế. Tại niềm vui chúng cho nhân loại. thôi, bây giờ anh chị em tiếp tục học.
343 Kính thưa Thầy, ông Alphons cũng xin nói là ông rất biết ơn Thầy và được học Nhân điện là cái điểm cao nhất trong cuộc đời của ông. Nhưng riêng ông thì ông rất thích nhạc cổ điển và ông nghĩ là nhạc cổ điển là cũng được do Thượng Đế dạy, và những người viết nhạc cũng do Thượng Đế hướng dẫn dạy. thì ông xin hỏi Thầy, sau sự thay đổi nguyệt thực thì nhạc cổ điển có tiếp tục như bây giờ hay không?
- Nói ông đó, nhiều cái còn hay hơn nhạc nữa, thành ra, ông sẽ quên đó. Tại vì cái này nó còn hay hơn gấp trăm, gấp ngàn lần nhạc nữa, ông sẽ thích hơn. Nhưng cái đó ai còn thích thì vẫn dùng, không có gì trở ngại, không có hủy bỏ. Nhưng mà cái anh chị em học trong tương lai nó còn hay hơn gấp trăm gấp ngàn lần hiện tại anh chị em đang thích nghe. Nhưng tuy nhiên, nếu anh chị em thích vẫn xài được,dùng như thường.
344 Thưa Thầy trong thời kì mới, thì tất cả đều sẽ thay đổi, mà chúng con ở đây thì ai cũng có một cái nghề. Trong tương lai thì ai sẽ là người dạy những người đó làm nghề mới, chẳng hạn như bây giờ thì có thợ mộc, thợ nề…
- Mấy bữa nay tôi dạy, bây giờ tôi nhắc lại. Có những công thức mà hôm qua tôi nói cho anh chị em nghe, điện này chỉ cần năng lượng của mặt trời là xài rồi, thì đâu cần thợ điện nữa? đâu cần máy móc điện nữa, cũng không cần xài xăng dầu nữa, thì giảm bớt bao nhiêu. Mình tự tạo ra, mình tạo ra, mình không phải nghề nữa, mà có sức mạnh, lấy Năng Lượng Vũ Trụ tạo ra cái vật thể anh chị em dùng. Những cái chất nguyên tử trong không khí, lấy tạo ra, xài. Ngay cả lương thực thực phẩm, trong tương lai, anh chị em thực hiện rất dễ dàng. Anh chị em trồng hoa màu, nó lên chứ không phải như hồi xưa phải gieo, một tháng hai tháng, ba tháng. Khi anh chị em có năng lực, điều khiển tự động nó lên, đâu có gì khó khăn?
Điện năng làm được, máy móc làm được thì những cái gì cần thiết thì anh chị em thực hiện. Thành ra, trong tương lai, 8 tỷ không chết, càng ngày càng tăng, có thể mấy chục tỷ không có gì trở ngại. Tại vì người nào cũng có óc sáng tạo, dùng cái Năng lượng Vũ trụ sáng tạo ra để anh chị em xài, thì đâu cần thiết phải tốn kém cái gì? Xài không hết chứ đừng nói thiếu, khỏi lo ngại. Khi dùng cái năng lực này biến thể bằng cái nylon ra cái tách này thì dùng năng lượng này tạo ra lương thực rất dễ dàng. Cái cây lúa có sẵn, thay vì phải trồng 3 tháng chỉ cần trong khoảnh khắc thôi thì cây lúa từ từ nó mọc lên rồi. những người thời trước của châu Atlantis xây dựng Kim tự tháp có 3 phút tới 5 phút, thì vấn đề trồng lúa, làm thợ thuyền thì dễ quá, đâu khó khăn gì? Lúc đó, trình độ căn cơ của mình thì giỏi, mà giỏi như vậy cũng chưa lên được cung trăng nữa, chưa. Tại vì cung trăng cũng khó lắm. Vì chỗ khó, anh chị em học ở quả địa cầu này cho thật giỏi, anh chị em mới lê đó sống được. Đó là vấn đề nhiệt độ, nội nhiệt độ không, anh chị em từ dưới này lên đó chịu không được rồi. Thành ra anh chị em học làm thế nào,cái nhiệt độ nó tương ứng với anh sáng mặt trăng thì lên đó cư ngụ được, lên đó lập nghiệp mới được. chứ nếu không có đủ khả năng bảo vệ cái năng lượng phù hợp với cung trăng thì chắc chắn anh chị em lên tới đó, chết rồi. Thứ nhứt là thời tiết, thứ hai là sức hút nó đưa anh chị em ra ngòai không gian luôn. Anh chị em có đủ khả năng đưa quả địa cầu này chuyển lên cung trăng, thí dụ thì anh chị em mới đủ khả năng sống. Chứ không có khả năng đưa quả địa cầu chúng ta đang ở lên cung trăng thì làm sao có khả năng cư ngụ ở đó được?
Anh chị em khỏi lo công ăn việc làm trong tương lai, đó là đầu óc sáng tạo của mình. Dùng danh từ hay nhứt là óc sáng tạo của mình. Tại vì trong lãnh vực khoa học hiện tại, anh chị em nghĩ là tuyến yên, tuyến tùng, nó kết hợp lại là thông minh, hết đau hết bệnh. không phải vậy đâu? Coi như anh chị em hợp nhứt với Thượng Đế,chỉ có cái đó là đi tắt được thôi. Mà cái này, làm sao anh chị em hợp nhứt được? không có ai hợp nhứt được, ngoại trừ ông cho mình thì cái đó dễ dàng, ngoại trừ mà anh chị em được khai mở luân xa 100%. Biết đâu chừng năm 1997 đây, chuẩn bị trước thế kỷ 21 tất cả anh chị em ngành Nhân Điện, nếu anh chị em học lớp cao, tôi mở luân xa 1 đến 100% thì anh chị em giỏi giống như tôi. Cái này đâu phải của tôi đâu mà tôi giữ? Nghề của Thượng Đế, Thượng Đế mà ra lệnh mở luân xa số 1 cho một tỷ người, tôi phải thi hành, đâu giữ lại được? của tôi thì tôi làm của riêng, tôi truyền cho thừa kế cho con, cho cháu tôi. Còn cái này của Thượng Đế sao tôi dám truyền được? Ông kêu tôi giao người nào, tôi giao người đó, ông biểu tôi mở luân xa số 1 cho người nào thì tôi mở cho người đóm chứ tôi đâu dám cãi.
Trong tương lai, khi anh chị em ý thức được cái nền tâm linh, chắc chắn luân xa số 1 của anh chị em mở dễ dàng. Mà khi luân xa 1 mở thì anh chị em rất giỏi. Tại vì tôi biết, chắc chắn anh chị em sẽ được cái này. Tôi không có dấu đâu, tại đúng lúc rồi, tôi phải làm, tôi phải giao cho anh chị em, coi như trong ngành Nhân điện chúng ta giống như Corporation vậy, same. Tôi thì đứng số 1, anh chị em đứng số 100, mà số 100 và số 1 giống nhau hết, bằng với nhau hết, nhưng mà tôi đi trước. những gì anh chị em, thí dụ, kẹt chút xíu, tôi giải thích cho anh chị em nghe thôi, chứ làm việc chúng với nhau hết trơn.
345 Thưa Thầy, ông này xin hỏi lại cho rõ. Theo như ông hiểu, khi nào mình trị bệnh đặt tay thì mình cảm nhận dòng điện trở lại, còn khi mình trị bằng luân xa 6 thì không có cảm nhận dòng điện trở lại, có phải như vậy không?
- Bây giờ tôi nhắc cho, vẫn trở lại như thường. thí dụ, có một số, nếu trị bệnh tập thể thì nó không trở về, hoặc trở về cùng một lúc 6 luân xa anh chị em cảm nhận liền. Vì khi trị bệnh tập thể thì điện năng nó nhiều lắm, cón trị cá nhân, vừa trị luâ xa 6, luân xa 5, trước 30 giây, luân xa 5 nóng liền thì stop, đừng trị nữa. giống như trường hợp trị cho mấy đứa trẻ, thay vì 30 giây thì 5 giây nóng luân xa, stop liền, tiếp tục trị luân xa kế tiếp. Trong tương lai, anh chị em trị bệnh tập thể, 10, 20, 30, 50 người thì những người thiếu điện nó sẽ đi thẳng hoài, không có trở về anh chị em. Tại vì người đủ, người thiếu, vì chỗ đó anh chị em không cảm nhận được. tập thể thì không cảm nhận được còn cá nhân thì cảm nhận được như thường.
Còn bây giờ, thi dụ, anh chị em trị bệnh tập thể,có người chết, anh chị em không biết, còn cá nhân chết, anh chị em biết. Tôi nhắc cho anh chị em, lúc anh chị em dùng luân xa 6 trị bệnh mà luân xa của anh chị em bị lạnh thì ngưng liền, điện nó không vô nữa hoặc người đó hai ba ngày nữa sẽ chết hay đã chết rôi.
346 Khi mình trị bằng tay, nếu để lâu quá thì điện sẽ trở về, còn nếu trị bằng luân xa 6, để lâu quá điện có trở về không?
- Nó không trở về đâu! Nhưng mà dòng điện trở về làm cho mình nóng là mình biết rồi. tại cái luân xa 6 dòng điện nó mạnh lắm. Vì chỗ đó, tự nhiên luân xa nóng là chắc chắn dòng điện đủ rồi, anh chị em ngưng, stop liền.
347 Thưa Thầy, Thầy có nói là Thầy gạt chúng con từ lớp 1 để đưa chúng con dần dần từ đường đời vào trong đường đạo. Nhưng ông nói Thầy đã không gạt được ông vì từ lớp 1 ông đã biết được rồi là Thầy đưa ông vào đường đạo. Và Thây có dạy là chúng con từ từ sẽ có thể tìm được Thượng Đế. Nếu chúng con tin Thầy và tin những gì Thầy dạy thì Thầy sẽ dạy chúng con để bằng Thầy, để có thể sau này đi thẳng lên đến Thượng Đế. Và ông hiểu rằng, sau cái nhật thực, nguyệt thực thì sẽ có nhiều sự thay đổi lớn lao, và mọi người sẽ quay trở lại đường và học Nhân Điện. Ông xin hỏi, Thầy có phải là người sẽ hướng dẫn mọi người như chúng con để trở về với Thượng đế hay không? và chúng con sẽ giúp họ học để được đến với Thầy và rồi Thầy sẽ dạy họ biết đến với Thượng Đế. Và sau 3 ngày tối tăm, sau những nguy nan thì trên quả đất này sẽ có thiên đàng, và ai cũng sẽ biết đến Thượng Đế, sẽ không còn chiến tranh nữa. Và lúc đó sẽ là thiên đàng trên trần gian. Ông xin hỏi Thầy, cho đến bây giờ thì chúng con lúc nào cũng giữ những sự học hỏi của Thầy một cách kín đáo và không có mang ra nói với tất cả, đến thời điểm nào thì chúng con mới bắt đầu nói cho mọi người nghe để họ biết được?
- Bây giờ tôi nhắc cho anh chị em. Anh chị em hiểu được sự đường đời vô đường đạo là tốt rồi. có một số anh chị em không hiểu. Vì chỗ đó, tôi trả lời cho tất cả những anh chị em nào muốn hiểu. còn anh chị em hiểu, cái điều tốt, may mắn cho anh chị em. Tại vì anh chị em biết được như vậy thì chắc chắn cuộc đời của anh chị em sẽ sung sướng nhứt, chẳng những anh chị em mà gia đình anh chị em sung sướng hơn. Tại vì cái vật chất này, anh chị em còn hai tay, anh chị em làm ra của cải vật chất bao nhiêu cũng được hết. Nhưng khi có tiền thì mua cái đường đạo không được. cái đường đạo, mình tự học, tự mình nghiên cứu thì chắc chắn chúng ta sẽ thành công, nếu anh chị em có ý thức bước đầu tiên.
Cái thứ hai, tôi thì không có thời gian nhiều. Do đó thì tôi đào tạo anh chị em phải giỏi để anh chị em lần lượt đào tạo những người khác giỏi giống như anh chị em. Mà lần lượt như vậy thì chắc chắn quả địa cầu chúng ta, người nào cũng giỏi hết. Thì tất cả chúng ta đều quẹo mặt hết, không quẹo trái, không đi thẳng, quẹo mặt hết. Thì anh chị em thấy sung sướng. Khi đó chúng ta nhìn lại phía sau, tất cả những người đi theo chúng ta đều sung sướng hết, thì đó là cái niềm hãnh diện nhứt, vui sướng nhứt của nhân loại, mà trong đó mình đóng góp một phần rất lớn cho nhân loại. mình đóng góp nhe! Đóng góp một phần để đưa nhân loại tiến thẳng về với Thượng Đế. Tại cái người đưa nhân loại về với Thượng Đế là chính Thượng Đế chứ không phải mình. Mình là công cụ, có nhiệm vụ dẫn đường cho người ta đi thôi chứ không phải mình là Thượng Đế. Quan niệm như vậy thì anh chị em mới thành công.
Thành ra, có một số người, họ tưởng là họ có quyền năng khả năng. Họ nghĩ rằng họ là tối cao nhưng là trật. Tại vì ông Thầy có dạy tôi rõ lắm: “ khi nào chúng ta không còn ăn, còn mặc nữa thì chúng ta thành cái gì cũng được. còn nếu chúng ta còn ăn còn mặc thì chúng ta là con người chứ không phải là các Đấng, Bất cứ anh chị em có khả năng, quyền năng tối thượng tới mức độ nào, nhưng mà anh chị em chỉ là con người chứ không phải là các Đấng”. Tôi chắc lại: khi nào anh chị em thành các Đấng thì lúc đó anh chị em không còn ăn, còn mặc, có nghĩa là chúng ta trở về không khí, đó là các Đấng. Ông dạy cái này kỹ lắm. Thành ra, không bao giờ tôi xưng với người ta tôi là ông này ông kia, ông Thần ông Thánh, ông Tiên, ông Phật. không bao giờ tôi dám xưng cái đó. Có một số những vị tu, họ dám tôn họ hoặc những đệ tử đưa lên ông Phật sống hay này kia, sai nguyên tắc. Ông Phật là không ăn, không mặc, ông Phật là không khí. Những người nào còn ăn còn mặc mà xưng ông Phật hoặc ông Thánh, ông Thần, trật xa với đường đạo. Đó là vô tình, họ đi càng ngày càng xa đường đạo chứ không phải gần.
Do đó, có một số những người mà lên đồng, lên cốt hoặc nhập vô, nhập ra thường xưng là Phật bà, Chúa hay Phật, tất cả là những người giả .Phật, Chúa cao cả không bao giờ nhập vô những người thường mà xưng ông Chúa, ông Phật. Đó là những người nhập giả hoặc những linh hồn bất tử bất diệt xâm nhập vô thể xác người ta, dùng danh xưng cao nhứt để cho người ta sợ. tại những người lớn đâu cần xưng danh. Đó là nguyên tắc chung.
Cuộc họp này, tôi nói với anh chị em, một người biết thì chắc chắn hai người biết thì được. nhưng tôi nói với một người nghe thì chắc chắn người thứ ba không biết. Nếu anh chị em dấu kín. Còn nếu anh chị em nghe, 45 người rồi thì nếu có dấu kín cũng một trăm triệu người nghe, nếu dấu kín thì cũng khoảng một trăm triệu người nghe, còn nếu không dấu kín thì chắc hơn số một trăm triệu. Tại vì khi anh chị em nói, một người thì nhân cho mười người, rồi cứ nhân số lên như vậy thì anh chị em thấy bao nhiêu?
Nhưng mà đâu có gì dấu nữa? Tôi dạy cho anh chị em trong tương lai, tháng 8, tháng 12, tôi càng dạy càng cao hơn nữa. nhưng mà có một điều, anh chị em nói người ta có tin không? nếu trong nhân điện thì có lẽ người ta sẽ tin, tại vì anh chị em là người trí thức, thì người ta sẽ tin 70, 80%. Còn những người không phải Nhân Điện thì 50-50,đôi khi không tới. Tại người ta đâu có biết mà tin? Mình cũng thông cảm cho người ta. Dù cho anh chị em nói người ta có đả phá, anh chị em cũng vui. Anh chị em nói, đả phá đúng, tôi nói trật, còn anh đúng, đúng của anh, không phải đúng của tôi. Thành ra không mích lòng. Anh đả phá. Tôi thì tôi nghe ông Thầy ông nói như vậy thì tôi muốn nói cho anh nghe. Anh nói không phải, cũng được. tại vì anh nói đúng chứ không phải sai, mà đúng của anh chứ không phải đúng của tôi. Nhưng mà trong tương lai, nếu anh chị em nghiên cứu thì sẽ biết cái này, còn không nghiên cứu thì anh chị em chờ.
348 Thưa Thầy, ông này xin hỏi về “ tượng đá xanh”. Có một lần Thầy nói, tượng đá xanh này trở về lại người chủ của nó, vì sao? Và khi Thầy nói vậy thì có ý nghĩa gì? Và ai đã tạo ra tượng đá này? Và có một lần Thầy nói, nếu Thầy dùng kính hiển vi nhìn vào tượng đá thì tượng đá có hình tựa và giống Thầy. vì sao mình nhìn kính hiển vi thì thấy như vậy?
– Bây giờ theo tôi biết, tượng đá đó không phải từ người ta làm, từ những hột cát nó tượng hình lên, rồi một bà người Pháp đi qua Ai Cập mua về, một người thầy coi, nói khi nào giao tượng đá cho đúng ông thầy, tượng đá sẽ đổi màu sắc và cứng. Một trong hai trường hợp đó mà người Thầy đó giống như một ông Thầy bói. Sở dĩ tôi kêu anh chị em coi kính hiển vi là tại tượng đá nhỏ quá. Mà nếu anh chị em coi thấy cái mặt, giống lắm, ngoại trừ không có cái mụn ruồi thôi. Trong tương lai tôi sẽ đưa xem, nếu có kính hiển vi thì đưa coi, thì cái mặt giống. không dám nói trăm phần trăm nhưng cũng 90 , 95%. Tại giống lắm, nhưng khác 5% không có mụn ruồi với mặc đồ bên Ai Cập, còn tôi mặc đồ này, chỉ có khác bao nhiêu đó thôi. Đó là nội dung cục đá.
Thì có một số anh chị em tôi gặp, tôi nói nhiều lắm, và có một số tôi nói ít lắm. thành ra, tôi nói hồi nào mà ông này nhớ, chắc ăn cơm tôi nói chuyện riêng, chứ trong lớp tôi đâu có nói vậy. Ngoài thì tôi không có nói đâu, những bữa cơm đặc biệt, ăn cơm tôi mới giải thích chứ ngoài lớp tôi đâu có nói cái này?
Bữa mà đưa tượng đá đó có chị Mỹ Nga mang tới đi với Sylvie, cô Điểm với ai nữa. Tôi nhớ 6 người ngồi ở nhà tôi. Bây giờ ai cũng lầm hết, khi cái tượng tôi đưa cho coi như thế này. Tôi đưa qua đưa lại cho coi. Ai cũng tưởng là trong cái tượng này có năng lực, khi tôi cầm cái tượng này, thay vì tôi truyền năng lực, tại vì anh chị em hiếu kì muốn thích coi đồ cổ thì khi tôi cầm cái tượng như thế này, tôi truyền cho anh chị em, thì điện của tôi vô trong này, tỏa ánh sáng hết cho anh chị em. Có một số người lên nhà tôi, tôi cho coi, họ thích cái này, họ đặt lên đầu họ, nhiều người chịu không được.
Thôi, bây giờ có bốn mươi mấy người? Sẵn ông Dick này hỏi, lát nữa, mỗi người lên đây tôi đặt cái tượng lên đầu, hỏi mấy người chịu không? chịu tôi đặt. không chịu thì thôi nhe( Nói tiếng Việt Nam mà ông biết, ông cười rồi, thấy chưa?)
Tượng đá thì tôi sẵn sàng cho coi, đặt trên tay anh chị em nếu anh chị em thích thì đặt trên đầu, không thích thì đưa tôi, tôi đặt cho người khác.
Nếu anh chị em ý thức cái này có năng lực nhiều thì anh chị em để lên đầu giống như tôi đặt tay vậy. Thay vì tôi đặt tay cho anh chị em bằng luân xa 6, luân xa7. Nếu anh chị em thích thì để, cái này không bắt buộc.
Bây giờ xong rồi tôi mới nói cho nghe. Cái này, ít khi nào tôi đặt trên đầu anh chị em lắm. Tôi chỉ đưa coi qua coi lại thôi. Đặt trên đầu giống như tôi đặt tay trên đầu trị bệnh, cái này mà đặt trên đầu một cái, nó đi hết luôn cơ thể, kích thích hết cơ thể luôn. Trong tương lai, cũng cái tượng này, có thể tôi sẽ nghiên cứu, tượng này sẽ mạnh hơn nữa. Tôi đưa điện vô trong cái tượng này rồi tôi bỏ vô trong cái hộp. kỳ này tôi về, tôi thí nghiệm cái tượng này, tôi truyền năng lực vô cái tượng rồi để vô trong cái hộp này. Mà cái hộp này tôi vẽ theo cái mã số, thì để coi cái tượng và mã số trong cái hộp này ra thế nào? Mã số của tôi là đặc biệt, không phải giống như hộp Kiếng này nhe. Mã số bằng số tôi làm đặc biệt lắm mà từ trước tới giờ, xã hội loài người không bao giờ dám thực hiện cái đó hết. cái đó tôi biết năng lực mạnh lắm, ba cái năng lực dồn lại một để coi ảnh hưởng ra sao? Thành ra, hồi nãy tôi nói để quyền tự do, nếu thích thì đặt lên đầu là một hình thức trị bệnh cho anh chị em. Thay vì tôi dùng sixième sens, ngược lại, truyền cái này mạnh lắm, anh chị em khỏe vô cùng. ngòai vấn đề sức khỏe thì coi như là mở trí cho anh chị em chứ không phải thường đâu.
349 Hồi nãy Thầy có giải thích là khi nối tiếp được hai cái tuyến, đó là công việc của Thượng Đế, và Thầy cũng có nói là sau này Thầy sẽ mở luân xa1. Mà khi mình mở luân xa 1 thì là hỏa xa đi lên, mà khi kundalini đi lên, có thể nào lên trên đâu thì đụng tới hai tuyến 6 và 7 không? Kundalini và hai cái tuyến có sự liên hệ nào?
- Tôi làm thế nào đào tạo cho một số anh chị em rất giỏi, anh chị em kích thích hai cái tuyến đó được không? Nếu được thì tốt, nếu không được, tôi khai mở luân xa thì hai tuyến đó nhập một dễ dàng. Nhưng chu kì tới, tôi không biết năm nào, năm 97 hay 98 tôi không biết. nhưng chắc chắn tôi sẽ thực hiện cái này, khi anh chị em được lựa học lớp 7.
Bắt đầu năm 1997, tôi sẽ tính bằng con số, tôi dạy cho anh chị em mấy con số luôn. Thì thay vì hồi xưa, những nhà chiêm tinh gia và khoa học, họ tính bằng cái tinh tú, nhưng thế kỉ tới, thời kỳ nó mới rồi thì mình phải tính bằng con số để phù hợp với quả địa cầu mình. Khi anh chị em tính cái tinh tú với con người bằng 108 vì sao thì ảnh hưởng giỏi lắm là 0,75%, còn ông Thầy nào giỏi lắm là 80% hết mức, không có ông nào đạt được hơn 80% đâu. Đó là ảnh hưởng những vấn đề sao, mà đó là trước đây, chứ bây giờ thì thôi, không được 60% nữa. Thì bây giờ, thay vì anh chị em nghiên cứu những cái sao ngoài Vũ trụ, thì ngay quả địa cầu này, mình sẽ nghiên cứu, nhưng mà lấy cái Năng lượng ngoài Vũ trụ, áp dụng cho những người ở trong quả địa cầu này, chắc chắn minh sẽ thành công. Chứ không thôi thì làm sao anh chị em giúp cho người ta kịp? nếu anh chị em trong cái vòng luẩn quẩn này hoài không được đâu! Hồi xưa thì những nhà chiêm tinh khoa học, họ bói toán, nhưng mà thất truyền hết. Mà bói toán trong cỡ chừng 50 000 năm nay, những người bói toán trong lãnh vực khoa học, tinh tú cũng không đạt được kết quả nhiều. Nếu đạt được kết quả nhiều thì mình đâu có khổ tới ngày hôm nay, bắt đầu lại? Nói tóm là bây giờ bắt đầu, cuối thế kỉ 20 này để chuẩn bị cho thế kỉ 21, mà bắt đầu từ 1975, thay đổi một thế kỉ mới là trước 25 năm là bắt đầu từ 1975. Mà trước 75 là tôi ra trường, mà tôi hoạt động trong ngành Nhân Điện ở hải ngoại này, bắt đầu từ năm1989, tôi dạy học, chứ bắt đầu 87 là tôi trị bệnh cho người ta rồi, 89 tôi bắt đầu dạy học lớp 1. thì tính đi tính lại thì ngày 20 tháng 7 năm 96 này mới có bảy năm. Bắt đầu 20-7-1989, cái khóa một mà tôi dạy cấp một lần đầu tiên ở tại San Diego, California có 27 người, khóa đầu tiên tôi dạy. khóa đầu tiên cấp 3, tháng 4-1990 tại St.Louis có 24 người, còn khóa 2… tôi dạy nhiều quá, tôi quên rồi.
350 Trước khi xảy ra nhật thực, nguyệt thực thì mình có thể mổ người ta bằng tay như bên “ Phi Luật Tân” không? mình có đạt được đến đó không?
- Để tôi giải thích cho anh chị em nghe. Khi người ta dùng tay để giải phẫu là học bùa chú nhiều lắm. Hồi xưa không phải một mình ông đâu? Bây giờ, ông giải phẫu bằng tay bên Phlippines cũng chưa hay bằng Việt Nam đâu. Việt Nam, người cách xa 70 km, gãy chân phía tay mặt, từ cách xa 70 km lên gặp ông thầy, nói gia đình tôi có người bị gãy chân, thì ông Thầy hỏi gãy chân trái hay phải? gãy chân trái. Thì cái người gãy chân trái cách 70 cây số, ông Thầy ngồi ở đây, vỗ chân ông một cái, bên kia lành liền. Việt Nam khỏi cần giải phẫu tay. Thì trình độ, căn cơ của nhân loại nói chung, cái ngành Nhân Điện của chúng ta nói riêng, tôi hy vọng là tôi hướng dẫn cho anh chị em càng ngày càng cao, để làm chi? Để trong tương lai, anh chị em khỏi cần vỗ giống người ta, anh chị em chỉ cần vuốt qua vậy thôi, từ trên này vuốt thôi. Cái tay thì dùng năng lượng sixième sens, điều khiển cái xương bị gãy, chỉ vuốt thôi, gãy ở trong, vuốt ở ngoài, tay liền lại. Tôi dự định, tôi dạy cho anh chị em tới mức độ đó mới thành công được.
Tôi nói cho anh chị em biết, cái ly nylon, anh chị em biến thể bằng cái ly thủy tinh, thì vấn đề xương dễ quá, đâu có gì khó? Chưa nói tới những trường hợp khẩn cấp ở khắp nơi, anh chị em đi ngang thì thay vì đặt tay, nếu trình độ mình cao hơn, mình chỉ cần sixième sens, trực tiếp ngay chỗ đó, liền lại liền. Thì anh chị em nhớ rằng, cách nay 50 000 năm về trước, Kim tự tháp xây dựng trong vòng 3 phút, thì xương mình, cơ thể có chút xíu, ăn thua gì? Mà hồi đó chưa giỏi bằng bây giờ, tôi nói thời kỳ châu Atlantis, Egypt chưa giỏi bằng bây giờ. Bây giờ, Thượng Đế mà giúp cho chúng ta thì giỏi gấp trăm, gấp ngàn lần, thì vấn đề đau ốm, bệnh hoạn thì dễ hay khó?
Thành ra, anh chị em đừng có lo, kể cả một số anh chị em lo ngại, lương thực thực phẩm, hoa màu, đừng có lo. Trong tương lai, tôi giải thích, động vật cúng biến thể làm người. người không chết nhưng động vật phải chết để chuyển kiếp, chứ không phải dùng năng lực này truyền động vật hoài, sống hoài không được à! Anh chị em khác, còn động vật khác, phải để cho nó chuyển kiếp. Anh chị em thương nó phải để cho nó chuyển kiếp. Chứ thương nó mà giữ nó hoài, cái đó là sai nguyên tắc. Đúng thời điểm, thí dụ, 5 năm, 7 năm, cái luật của nó bao nhiêu năm của nó, nếu nó chết thì thôi, chứ không phải thấy nó gần chết, mỗi ngày cứ truyền năng lực hoài để nó sống thêm thì trái nguyên tắc.
Tôi nói trường hợp cho nghe. Cách nay chừng 4 năm về trước ở bên tiểu bang California, đứa bé đi chơi bị gãy tay. Thì theo nguyên tắc y khoa, anh chị em biết gãy tay như thế nào? Chắc chắn sẽ bị sưng và bị đau nhức. nhưng khi gãy tay, má nó không biết, tưởng đau bình thường. mỗi ngày trị luân xa 7, và mỗi ngày đặt tay chỗ gãy tay. Má nó mới học có lớp 2 thôi, đứa bé đó 16 tuổi, mỗi ngày luân xa 7, đặt tay, nó không đau, không sưng, nhưng Má nó đi vắng một tuần lễ thì cái tay phát sưng ra, nó đau, thì đem vô trong bệnh viện thì nó gãy tay, phải băng bột lại. nếu liên tục, Má nó không đi vắng mà trị mỗi ngày, thì liền thì không biết liền không nhưng mà chắc chắn nó không bị đau. Đó là mới học lớp 2 thôi.
Trong tương lai, nếu giỏi thế này thì anh chị em thấy, vấn đề gãy tay, gãy chân thì đâu có ảnh hưởng gì?
– Thưa Thầy, ông Joop nói là bà này bị gãy tay nhưng không biết. Bà hỏi ông Giup thì ông nhìn cổ tay và ông suy nghĩ chắc không sao đâu, về trị nhân điện đi. Thì ông chồng trị cho bà trong vòng 5 tuần lễ thì hết. Khi trở lại rọi điện thì người ta thấy có một cái đường nứt, tất nhiên là cái xương nó bị gãy, nhưng vì họ không biết nên trị bằng Nhân Điện liên nên không đau, không sưng gì hết, nhưng rõ ràng là bị gãy, vì thấy có vết nứt khi rọi điện.
- Vậy là cái trình độ mình còn thấp, mình còn làm được như vậy. Mai mốt trình độ cao, chỉ đưa qua năng lực, liền lại. Trước khi đó, thì anh chị em cũng chuẩn bị trong cơ thể, đừng có lo. Tôi chuẩn bị cho anh chị em trước là cơ thể anh chị em sẽ bị đau nhức xương. Khi đau nhức xương là không phải anh chị em bị bệnh, mà trong cơ thể sẽ thay đổi. thành ra đừng có lo. Nếu anh chị em sợ thì vẫn trị chỗ đau nhức, nhưng mau hết. Đó là một hình thức từ trên đâu xuống nguyên hệ thần kinh, cũng như hệ thống xương, nó sẽ thay đổi hết. Anh chị em đừng có lo cái này. Thay đổi thì tất nhiên bị đau, cũng như một số bị thấp mà muốn cho cao.
Chúng ta tăng trưởng để cái xương nó hoạt động lại. Thay vì chất vôi nó thiếu, chất nhờn nó thiếu, thì khi trong cơ thể mạnh, nó tạo chất vôi, chất nhờn, thì làm cho hệ thống xương coi như mới. Nó thải bớt chất cũ ra ngoài, tạo chất mới làm cho mình bị đau, mà đau thì đừng lo ngại. Vì phía tong cơ thể mình cần phù hợp với năng lượng mới sắp tới đây, của một hai năm tới đây, năng lực ở ngoài nó sẽ mới thì nó phù hợp với cơ thể của mình, mình sẽ sống lâu và không bị bênh. Chưa nói tới, hôm qua, tôi có trình bày với anh chị em. Tại sao những nhà khoa học không nghiên cứu những động vật sống mấy ngàn năm? Gần nhứt là con gián, thứ nhì là con rắn, không bao giờ chết. Thì trong tương lai, mình không phải là lột da giống như con rắn, nhưng tế bào mình luôn luôn thay đổi, trong hệ thần kinh luôn luôn mạnh khỏe, và những khớp xương tự động thay đổi chất mới bằng hình thức thải chất cũ ra ngoài, tạo tế bào mới. thay vì co rút lại thì nó tăng trưởng ra, thì con người của anh chị em coi như mới. giống như chiếc xe hơi, sườn xe còn tốt, anh chị em chỉ cần đổi bộ máy thì chạy hoài, nó không có hư.
351 Thưa Thầy, ông này muốn nói thêm là ở Phi luật tân, ông bà này có gặp mấy người mổ bằng tay rồi. Khi họ mổ thì họ cầu Chúa Giêsu và trước khi họ mổ thì họ phải ngồi thiền từ 4 đến 6 giờ, và trong thời gian họ mổ, họ cũng có cầu nguyện luôn. Nhưng từ 5 năm nay, họ bị cấm, không được làm việc này nữa. chắc ông Thầy của những người đó cấm không cho họ mổ bằng tay nữa. Lý do mà ông Thầy của họ không cho mổ nữa là tại vì mấy ông nói rằng: họ chỉ cần chứng minh một thời gian rất ngắn mà thôi, chứng minh cho mọi người thấy rằng, ngoài cái thế giới này, ngoài sức mạnh của con người còn có một sức mạnh vô hình nữa, thì chỉ cần chứng minh, và khi chứng minh rồi, các ông Thầy nói là ngưng, không cần làm nữa.
- Cái đó, Thầy có biết.
352 Lần đầu tiên bà này gặp mấy người bên Phi luật tân mổ như vậy đó, thì bà thấy với chính mắt bà là người mù thấy được sau đó, và người điếc thì nghe lại được sau đó, và người bị tê liệt thì cử động tay chân được liền ngay đó. Và khi bà thấy vậy thì bà rất cảm động và bà khoe nhiều lắm, vì lúc đó bà đang làm bác sĩ chuyên môn trong nhà thương và bà tự hỏi, nếu người ta làm được như vậy thì tại sao bà phải cần làm việc trong bệnh viện nữa?
- Tôi dẫn giải cho một câu chuyện trong ngành Nhân Điện của chúng ta, cũng chứng minh nhiều việc lắm, mấy việc mà tôi trị không được, mà học trò lại trị được. Anh chị em thấy hay một điều là tôi trị không được, tôi là Thầy mà trị không được. Một hình thức chân thấp chân cao, suốt hai mươi mấy năm trường, người này bị chân thấp nhân cao. Người bị bệnh là học trò tôi cấp 4, còn người bị bệnh có tài sản tương đối cũng khá ở bên Thụy Sĩ, ở Lucerne, mà bà kia trị có 3 tuần lễ, hai chân ông bằng nhau, ông mừng quá, cho tài sản cho bà kia, ông làm công lại cho bà. Thay vì ông làm chủ, cho tài sản cho bà kia làm chủ, ông làm công lại. Ông nói, cuộc đời của ông hy vọng có bao nhiêu đó, bây giờ chân thẳng được, ông không cần tiền nữa.
Câu chuyện thứ hai, ở Paris, chị Mỹ Nga tổ chức lớp. Một đứa bé đó, Ba Má nó học ngành Nhân Điện, nó phản đối, nhứt định không chịu học. Lúc đó thì nó bệnh, nó không chịu cho ba má nó trị, nhưng sau này bệnh quá, nó chịu để cho trị, nó bớt bệnh, rồi nó học lớp 1, lớp 2, lớp 3, lớp 4. Khi tôi mở luân xa lớp 3, tôi không có trị bệnh cho nó, qua ngày thứ nhì, bắt đầu dạy cấp 4. Thứ nhứt là nó bị bướu cổ và bị chân thấp chân cao, tôi chỉ trị trong vòng có 1 phút ngày đầu tiên của lớp 4 thôi, đặt tay luân xa trị nó. Qua ngày hôm sau, bướu cổ mất, chân thấp chân cao đi bằng. một phút thôi và một ngày thôi.
Rồi cái thứ ba, ở Grenoble, miền nam của nước Pháp. Cái ông đó đi xe lăn, tôi cũng dạy lớp 4. Ngày thứ nhứt tôi trị bệnh, lúc đó tôi trị bằng tay chứ chưa trị tập thể, trị bằng tay có 1 phút thôi, qua ngày thứ nhì, trị bằng tay một phút nữa, rồi buổi chiều, chuẩn bị mãn khóa thì trước khi chuẩn bị mãn khóa 2 tiếng đồng hồ, thì trong người ông đó khó chịu, ông la hét, bà vợ tưởng ông nóng mới kéo xe lăn ra ngoài. Khi kéo ông ra ngoài thì ông đứng dậy đi, đứng trước hội trường nói chuyện. Ông nói lúc mà cái cơ thể ông bị kích thích, toàn bộ cơ thể kích thích, bắt buộc ông phải đi, ông ngồi không được. Đó là cái niềm vui lớn nhứt của ông vì trúng ngày sinh nhật của ông. Từ đi xe lăn, trị có 2 ngày, đứng dậy đi.
Đó, ý của các Đấng muốn chứng minh trong ngành Nhân Điện chúng ta nó hay lắm, nhưng mà để cho một số người ý thức được, còn không ý thức được, chuyện đó của người ta. Một số ý thức được thì tiếp tục cuộc hành trình này, chắc chắn anh chị em sẽ thành công. Nếu các nơi mà tôi trị như vậy hết, xe lăn đứng dậy hết, người mù thấy thì sẽ nguy hiểm cho tôi. Tôi cũng biết được điều đó, một hai ca để cho anh chị em thấy rằng, cái ngành Nhân Điện chúng ta sẽ giải quyết được, còn nếu liên tục trong lớp học, một trăm, hai trăm, một ngàn, hai ngàn mà trị như vậy, thì vừa trị xong, bữa trước bữa sau, họ bắt tôi liền. Họ bắt không phải bỏ tù tôi mà để giữ an ninh tôi, để làm của riêng cho họ.
Thành ra, các Đấng tinh vi lắm, cũng như mấy ngày nay tôi nói, tôi đứng chính giữa như thế này thì các Đấng bao chung quanh. Đôi lúc, các Đấng đưa tôi lên cao lắm, đôi lúc, các Đấng đưa tôi sát đất, đôi lúc, những người nhìn tôi thấy tôi tốt lắm, đôi lúc, những người nhìn tôi thấy tôi xấu lắm, thì cái vấn đề, cao thấp, xấu tốt không quan trọng đối với tôi, đường tôi, tôi vẫn đi. Tại vì tôi biết cuộc đời tôi như thế nào rồi, mà nếu các Đấng mà không che tôi thì tôi cũng làm của riêng của họ. Tôi biết được hết cái này, thành ra không bao giờ tôi buồn và không bao giờ tôi lo. Lo trong một khoảnh khắc thôi. Thí du, bây giờ tôi buồn, tôi rầu, tôi lo. Thì lo trong vòng nửa tiếng, 15 phút hoặc 10 phút, hết. Tại mình biết cái nhiệm vụ của mình phải làm cái gì rồi thì mình lo cũng vô ích. Vì chỗ đó mà tôi được cái chỗ này, chứ còn tôi bằng xương bằng thịt, tôi không buồn sao được? cũng giống như anh chị em vậy. Anh chị em cũng biết thương, cũng biết yêu, cũng biết vui, cũng biết buồn, cũng biết khổ, thì tôi cũng giống như nhau vậy. nhưng tôi được hơn anh chị e, tôi vừa buồn thì tôi thức tỉnh liền, cũng đỡ cái này. Chứ ngồi đó gác ta lên trán hoài, chịu sao nổi? Vì chỗ đó, các Đấng giúp tôi cái phần này, chứ các Đấng không giúp phần này thì tôi cũng mệt lắm. Thành ra, anh chị em thấy, bên cái ngành nào thì các Đấng cũng cho người ta một cái niềm tin, nhưng người nào tin thì tôi sẽ giúp tin thêm, người nào không tin thì giúp cho họ tin. Mà tin đây là quyền lợ của họ hưởng, chứ không phải tôi hưởng. Khi mà tin vào cái ngành này thì chính người đó hưởng và gia đình họ hưởng chứ tôi đâu có hưởng? Tại tôi, đến tôi dạy rồi, cũng như bảy ngày nay, tôi dạy anh chị em rồi, thì anh chị em học hỏi những cái này, cái hay cái giỏi, anh chị em nghiên cứu, thì ngày hôm nay tôi lên đường tôi đi. Nếu anh chị em không gặp tôi nữa thì tháng 9 tôi mới tới đây. Bây giờ là tôi rời khỏi đây, tôi đi các nước khác, Tây Ban Nha, Hồng Kông, Đài Loan, Thái Lan, Thụy Sĩ, Mỹ, đủ chỗ hết, rồi phải 10 tây tháng 9 tôi mới trở lại đây.
353 Thưa Thầy, con người tái sinh ở quả địa cầu để học hỏi, và có 2 con đường: một là quẹo trái và hai là quẹo phải. Như theo Thầy đã dạy, thì ở thế kỉ 21, chỉ còn có một đường mà thôi, là vì chúng con ý thức được thế nào là phát triển trên con đường Tâm Linh. Như vậy, chúng con không còn quyền tự do lựa chọn nữa? vì lúc đó chỉ có một con đường thôi?
- Tại vì anh chị em chuyển qua một kỷ nguyên mới rồi, con người mới, quả địa cầu mới thì anh chị em chỉ có chọn một đường thôi. Nếu anh chị em chọn đường khác thì tự anh chị em giết mình, không ai giết mình. Có một đường đi thôi. Cái đường này là đường vinh quang, mà sáu tỉ năm đợi rồi, bây giờ không có thể nào mà quẹo trái hay đi thẳng nữa, mà phải quẹo mặt. Còn nếu anh chị em không chịu quẹo mặt thì anh chị em tự hủy mình, chứ đâu có ai hủy mình?
354 Nếu những linh hồn đã học đủ rồi thì có cần cái thể xác nữa không?
- Trong tương lai, thấy cái hình vẽ Xuân Hạ Thu Đông bốn mùa. Hồi xưa mấy ông thầy Ai Cập giỏi lắm, thay vì đào tạo một động vật 10 kiếp thì đào tạo một kiếp, thì nhanh vượt bực, thì những linh hồn đó tái kiếp con người sẽ giỏi liền. Trong tương lai cũng vậy, thì những linh hồn đó sẽ tái kiếp rất nhanh, mà chỉ có một đường quẹo mặt thôi. Thành ra, những linh hồn đó lên tái kiếp, quẹo mặt không, rất nhanh. Hồi xưa quẹo trái phải đi vòng, bây giờ chỉ lên quẹo mặt, quẹo mặt không, hồi xưa phải quẹo trái, đi vòng. Vì chỗ đó rất nhanh.
355 Thưa Thầy, trong thế kỉ 21 thì cuộc sống gia đình như thế nào? Vì mỗt người sẽ có rất nhiều con thì tổ chức sống gia đình sẽ như thế nào?
- Sẵn Monica hỏi, tôi giải thích cho nghe. Anh chị em nghĩ rằng, trong tương lai là hạnh phúc gia đình, đó là hạng nhứt. Bây giờ đó, tới cuối thế kỷ 20, biết bao nhiêu sự thay đồi? nhưng mà mình tính bây giờ, 1996 trở về trước, tất cả mọi người quan niệm hạnh phúc là gia đình ấm no bằng bên cạnh người vợ, người chồng và con là sung sướng nhứt. Nhưng mà trong tương lai, nó sẽ sung sướng gấp trăm gấp ngàn lần bên cạnh người vợ và đứa con, khi anh chị em có cuộc sống mới. Thành ra, vấn đề trật tự gia đình nó ổn định lắm, chứ không phải trật tự gia đình giống như hồi trước, anh chị em phải bỏ thời gian rất nhiều, bỏ công rất nhiều mới xây dựng một cái đại gia đình ấm no hạnh phúc và tốt đẹp. Nhưng mà thế kỷ 21 khỏi lo cái này, tại vì tất cả mọi người giỏi hết, mọi người cũng đồng một điểm hết, thì cái vấn đề trật tự xã hội, trật tự gia đình vô cùng dễ dàng. Do đó, thì anh chị em sẽ sung sướng nhứt, mà bằng hình thức anh chị em làm việc, anh chị em cũng thương vợ, thương con, thương chồng vậy, nhưng mà cái việc làm của anh chị em thương gấp trăm gấp ngàn lần vợ con. Mà vợ con anh chị em cũng đồng một quan điểm, có một mục tiêu, một là thế nào giúp cho nhân loại giống như chúng ta, giúp cho mọi người thấp trở lại người cao, thì cùng vợ cùng chồng, cùng con đồng hợp lại làm. Bởi ỏ Việt Nam có một câu châm ngôn như thế này: “ Nếu đồng vợ đồng chồng, hai vợ chồng cùng kết hợp làm thì nguyên cái biển tát cũng cạn”. đó là câu châm ngôn của Việt Nam. Ý muốn nói, khi hai vợ chồng kết hợp nhau, làm bất cứ việc lơn việc nhỏ gì cũng thành công hết. còn nếu người chồng làm, người vợ không làm thì chắc chắn không thành công, tôi thí dụ, do đó đừng bận tâm, hạnh phúc cent pour cent, tại tất cả gia đình chỉ hướng về mục tiêu chánh là làm thế nào giúp nhân loại, mà lúc đó anh chị em sẽ sung sướng. Tại vì anh chị em phải làm việc cực nè, rồi đóng thuế nè, rồi lựa ngày nghỉ ngời đi shopping nè. Mai mốt đâu có shopping đâu mà đi. Anh chị em muốn cái gì thì nghĩ ra, muốn đồ trang sức đẹp, nghĩ ra, có đồ đeo vô, khỏe quá. Cái này không phải pháp thuật!
Khi mà anh chị em có trình độ cao thì chế biến cái gì cũng được hết. giống như tôi trình bày mấy bữa nay. Cái hộp bỏ cái kiếng bằng sắt, đóng cái hộp lai, mở ra, cái kiếng bằng vàng. Mà nếu cái kiếng bằng vàng thì mua gì không được?
Đó là cảnh thiên đàng ở trần gian đó, thích cái gì cũng có, muốn cái gì cũng có, với điều kiện, anh chị em phải học. Bắt buộc, con đường duy nhứt của anh chị em là anh chị em phải học thì mới thực hiện cái này. Vui quá, anh chị em làm việc không có mệt, mà do đó không có ngủ nhiều, thích làm việc. Tại vì cái kỷ nguyên mới từ trước tới giờ chưa được học hỏi, thành ra, học hỏi không có mệt! Giống như tôi hướng dẫn cho anh chị em, bây giờ tôi dạy tới 11 giờ rưỡi, lát nữa về, vợ chồng cứ bàn với nhau, ông Thầy nói vậy, nói vậy, suy nghĩ một hồi, đến 1:00 hay 2:00 giờ rưỡi, có chỗ, tôi biết 3 giờ mới ngủ. Tại vì anh chị em bàn hoài, dòm đồng hồ thấy 3 giờ, trông cho mau sáng, thức dậy học tiếp. Tâm lý của anh chị em bây giờ đó. Chứ mai mốt anh chị em học lớp 6, thích quá khỏi ngủ. Thứ nhứt là anh chị em liên lạc với tôi bằng tư tưởng thì không bao giờ anh chị em thích ngủ, muốn nói chuyện với tôi hoài, một ngày 24 tiếng đồng hồ, anh chị em dám muốn nói chuyện với tôi 28 tiếng lắm!
356 Thưa Thầy, Thầy nghĩ gì về hôn nhân, ly dị và đa thê?
- Hồi xưa tới giờ, anh chị em quan niệm vợ chồng là hạnh phúc nhứt. Ai cũng quan niệm vậy hết. Nhưng mà tại vì anh chị em đâu có thấy cái hay ngoài vấn đề vợ chồng?
Bây giờ anh chị em thương vợ, thương chồng, đó là luật tạo hóa đưa ra như vậy. nhưng mà mai mốt luật của tạo hóa, luật của Thượng Đế đưa ra còn gấp trăm gấp ngàn lần sự vui sướng của vợ chồng nữa. Thì một trong hai cái, anh chị em chọn cái nào? Tôi thí dụ,
Thì vấn đề hôn nhân, vấn đề ly dị, never, không có vấn đề này! Đây là ý tôi muốn nói, hôn nhân tự do. Nhưng mà hôn nhân tự do, dành quyền tự do cho mọi người, chứ không cần đòi hỏi phải ly dị, phải ly thân, rồi phải có chồng nhiều, có vợ nhiều, cái này không cần thiết. Bởi vậy, không có luật lệ gì hết, mà không có luật lệ có nghĩa là không phải anh chị em muốn làm thế nào rồi làm, nhưng mà có nhiều cái nó còn hay hơn gấp trăm gấp ngàn lần giữa vợ chồng nữa. Bây giờ xã hội loài người đào tạo anh chị em thương vợ, thương con. Đó là quan niệm của xã hội loài người suốt mấy tỷ năm, chiếm hết 80-90%. Có vợ, có chồng, có con là hạnh phúc rồi, nhưng mà trong tương lai đây, những cái hạnh phúc đó, có một, những cái hạnh phúc khác của anh chị em hưởng, gấp trăm lần. Thì một trong hai cái, anh chị em chọn cái nào?
Tôi nói đó là sự thật chứ không phải thí dụ!
Nhiều khi tôi nói thiệt với anh chị em, lúc đó nhìn vợ cũng quên, nhìn con cũng quên, nhìn chồng cũng quên. Anh chị em lo nghiên cứu, thích thú quá. Hồi đó tới giờ, cuộc đời anh chị em không bao giờ nghĩ như thế này, lấy cây viết bỏ vô đây, dùng năng lượng, một tích tắc, muốn sợi dây chuyền, đẹp quá, dòm bên nay quên chồng, dòm bên nay quên con, khoái quá, cái bỏ cái này ra, lấy cái này bỏ vô. Bây giờ muốn chiếc cà rá, lấy ra, có diamond inside, happy too much. Thí dụ như vậy. Cà rá là cái thường thôi, những cái nó còn tinh vi tinh hoa còn gấp trăm gấp ngàn lần diamond nữa, thì anh chị em chọn ai? Nhưng mà mình cũng thương vợ, thương con, mình không có chối bỏ cái này. Nhưng vấn đề hôn nhân thì tự do, tại vì nhiều cái tự do hơn nữa, và nhiều cái nó đẹp gấp trăm gấp ngàn lần trong khi bên vợ bên chồng nữa, thì chắc chắn anh chị em sẽ chọn cái nào tốt.
Nhưng không phải mình bỏ, đó là tự do. Tự do của cuộc đời của xã hội loài người, tự do thật sự trong tư tưởng anh chị em thì anh chị em mới phát triển vấn đề Tâm Linh được. Nhưng xã hội loài người tạo cho anh chị em ghen. Vợ đẹp cũng ghenm chồng đẹp cũng ghen, vợ có bồ nhiều cũng ghen, mà chồng có bồ nhiều cũng ghen, cái đó là giảm đường tu, giảm đường phát triển Tâm Linh của anh chị em. Người ta cho vấn đề đó tôi, anh chị em sợ quá thì chậm phát triển vấn đề Tâm Linh.
Trong tương lai, không phải vấn đề hôn nhân giống như bị ràng buộc bởi xã hội loài người mà cách này 6 tỷ năm tới bây giờ bị lầm lỗi bởi cái điểm này, ảnh hưởng rất lớn. Anh chị em muốn phát triển Tâm Linh phải không? Anh chị em có vợ, có chồng, anh chị em sợ vợ có bồ thì không làm sao phát triển Tâm linh được. Ngày tối: chà! Không biết bữa nay bà đi đâu? Bữa nay không biết ông đi đâu? Nội ông bà đi đâu không, cái quên hết.
Ông Thầy dạy bên nay, nghe bên nay, bỏ, thì làm sao được?
Đó, tôi thí dụ nhe. Trong tương lai thì không có vấn đề này. Hôn nhân là quyền quyết định tự do của tất cả xã hội loài người. Thành ra những trang sách từ thế kỷ 21 trở về trước, anh chị em xóa hết. Từ cuối thế kỉ 20 trở về sau thì những trang sách mới, không bao giờ học trang sách cũ. Mà trang sách mới dạy cho anh chị em đầy đủ ấm no hạnh phúc thật sự, tự do độc lập thật sự. chứ bây giờ, anh chị em tưởng anh chị em ở bên đất nước Hòa Lan này, anh chị em tự do phải không? anh chị em ở Mỹ tự do phải không? Có passport, đi đâu tự do? Đâu có tự do, đôi khi anh chị em phải đợi visa, đâu có tự do? Rồi anh chị em làm việc, hết năm rồi, đầu óc suy nghĩ, thuế tính sao cho lợi, nội bao nhiêu đó, anh chị em bỏ biết bao thời gian, không có tu được?
Bởi vậy, con người ta bị ràng buộc bởi luật lệ xã hội loài người, do đó chậm phát triển vấn đề tu, tại xã hội tạo ra như vậy, anh chị em không cách nào sửa đổi được hết. giống như tôi, tôi đến đây tôi dạy cho anh chị em, bởi luật lệ của tôn giáo ràng buộc như vầy, làm sao tôi dám sửa được? Tôi sửa đổi, tôi là ai đây mà sửa đổi? nếu mình không khéo thì chắc chắn mình sẽ bị thiệt thòi và không giúp cho ai được.
Tôi chỉ nói vắn tắt, ngắn gọn cho anh chị em thấy. Thì trong tương lai, anh chị em đừng có lo bất cứ cái gì hết. Anh chị em chỉ có một điều chánh là anh chị em hướng về vấn đề Tâm linh để giúp cho mọi người giống ngang hàng như anh chị em. Và trong tương lai, anh chị em giống như tôi, thì ngược lại, những người khác anh chị em dạy cũng giống như anh chị em, chúng ta ngang hết, chứ không ai hơn ai hết. Tại vì chúng ta cùng nắm tay nhau hết. Anh làm việc cho Thượng Đế, tôi làm việc cho Thượng Đế, mấy người phía sau này làm việc cho Thượng Đế thì chúng ta bằng nhau, đâu có người nào hơn người nào?
Nhiều lắm, nói với mấy ông, bây giờ Thầy nói tới sáng cũng được, nhưng mà viết thì mệt mà không có thời gian trả lời, chứ bây giờ nói liên tục tới sáng cũng được, không sao.
Trong tương lai, mấy người có bầu sướng lắm. bây giờ, tại vì anh chị em chưa có đủ năng lực. con người ta, cơ thể và chất dinh dưỡng nó không có đủ năng lực. Do đó, phải tạo trong 9 tháng. Trong tương lai, anh chị em mạnh rồi, anh chị em sanh đứa con đôi khi đâu cần cho nó bú sữa, chứ đâu phải nuôi sữa giống như bây giờ? Vừa sanh ra toàn là linh hồn giỏi không, cộng với linh hồn của anh chị em giỏi, anh chị em chỉ cần nhìn vậy thôi, tự động nó lớn, cũng giống như anh chị em biến thể từ cái nylon ra cái thủy tinh. Vì chỗ đó, sáu tỷ năm mà được có tám tỷ người, mà trong vòng một tỷ năm nữa, anh chị em làm sao đào tạo 72 tỷ người? anh chị em phải gấp 70 lần như vậy. nếu trên cái đà này hòai thì làm sao đưa quả địa cầu này về khối sáng được?
Đó thành ra có những công sức mới, tại vì mình thiếu chất dinh dưỡng, thiếu tất cả các cái, bộ phận sinh dục của đàn ông, đàn bà kết tụ lại bởi sinh khí, sanh đứa bé đầy đủ sức khỏe. Chứ bây giờ sanh ra, nó thiếu dinh dưỡng, sanh ra nó chịu không được cái năng lượng vũ trụ ở ngoài, nó không phù hợp với đứa trẻ, mà đứa trẻ sanh ra bị ngộp chết liền.
Bây gìơ thì phải chín tháng mười ngày là tại vì đứa bé phải lớn ra mới chịu được cái không khí, còn bây giờ, đứa bé 3 tháng là chịu được không khí. Do đó, có một số bà mẹ sanh con thiếu tháng, 5 tháng, 6 tháng, phải đưa vô lồng kính để nuôi. Trong tương lai, anh chị em có sức mạnh thì đứa bé 3 tháng, 4 tháng sanh ra, anh chị em dùng cái năng lực này thì tạo nó mạnh liền. đâu cần phải đưa vô lồng kính nuôi. Cái này là một bài học trong tương lai, mình sẽ sử dụng cái này đó nhe.
Anh chị em hỏi đề tài này, nhưng thật sự trong bài học của tương lai, thế kỷ 21 đó. Chính bà mẹ sanh, có năng lực, sanh đứa nhỏ ra, khỏe, mà điều khiển đứa bé nó lớn. Tại vì cái năng lực dùng sixième sens truyền năng lực vô tử cung người đàn bà, là đứa bé tượng hình liền, chứ không phải cục máu đâu? Tạo hình liền, có một linh hồn vô đó liền, rồi 3 tháng là nó lớn, như vậy mới kịp thời gian, chứ đợi 9 tháng, lâu lắm.
19/5/1996
357 Kính thưa Thầy, trong tương lai, nước Việt Nam sẽ là đứng đầu giúp vấn đề phát triển Tâm linh trên thế giới, có phải là lúc đó, nước Việt Nam đã bớt và hết nghiệp lực hay không? Và sau đó nước Việt Nam lại có một nghiệp lực mới. mà nếu sự việc này xảy ra, có phải là vì có sự hiện diện của Thầy, vì Thầy lúc đó sẽ ở Việt Nam hay không? hay là nước Việt Nam sẽ có chỗ đứng đầu về Tâm linh là tại vì Thầy sẽ là người hướng dẫn tất cả những quốc gia khác trên thế giới?
- Câu hỏi của bà này, cách nay 5 năm về trước, quan niệm tôi là vậy. nhưng mà bắt đầu từ năm 1996 thì quan niệm của tôi nó khác. Hồi xưa thì tôi nghĩ, chắc chắn Việt Nam là mẫu số chúng cho tất cả các nước trên thế giới về đó nghiên cứu, thì đó là hồi xưa tôi tính về cá nhân của tôi. Nhưng nếu nói về cái chung thì quốc gia nào có duyên lành thì các nước sẽ tới quốc gia đó nhiều nhứt. Thì cũng như tôi trình bày với anh chị em, 3 quốc gia mà tôi chọn: quốc gia nhứ nhứt là Việt Nam, hồi xưa đó, thứ nhì là Đài Loan, thứ ba là Thái Lan, thì tới giờ phút này coi như là tôi chấm Thái Lan, tới giờ phút này thôi nhe! Tôi nói là tới gìơ phút này của năm 1996, tháng này tôi tính coi như là Thái Lan, tôi chọn Thái Lan. Nhưng theo cá nhân của tôi, tôi thấy 25 thế kỷ rôi, coi như là giúp đỡ vấn đề Phật Giáo toàn thế giới 25 thế kỷ rồi, thì cũng sách vở viết một phần và tôi cũng được biết một phần, tới năm 1975 là bắt đầu cuối thế kỷ 20, chuyển tiếp thế kỷ 21 thì đất nước Thái Lan không còn hưởng nữa. Nhưng mà có một điều quan trọng, khi nào đất nước Thái Lan chịu thực hiện cái đường hướng của ngành Nhân Điện này cho dân tộc Thái Lan, các dân tộc khác thì chắc chắn dân tộc Thái Lan sẽ được hưởng nữa. Tuy nhiên, tới giờ phút này thì tôi chấm Thái Lan, nhưng mà không biết, quan trọng nhứt là cuối năm, cuối năm tôi dạy cho anh chị em học lớp 6, và cái ngày mãn khóa là ngày một tây tháng giêng, cũng như các năm khác.Mỗi đầu năm tôi sẽ ngồi thiền từ 4 giờ đến 6 giờ, thì có những thông điệp của Thượng Đế sẽ gởi xuống, thì lúc đó tôi mới quyết định. bây giờ thì tôi chấm vậy, một, hai ba, nhưng biết đâu chừng tới giờ chót của năm 96, đầu năm 97 thì nó sẽ thay đổi toàn bộ. Nếu thay đổi toàn bộ thì đất nước nào mà có duyên lành thì Thượng Đế chỉ tôi đất nước đó, chắc chắn tôi sẽ ở đó, bây giờ thì tôi vậy, cũng nhiều lần tôi thiền vậy thì các Đấng kêu tôi coi như là phải ở Đông nam châu Á. Tại vì trong tương lai các nước trên thế giới sẽ tập trung về Đông nam Châu á để nghiên cứu vấn đề Tâm linh. nhưng mà bây giờ chưa biết hướng nào, đó là sự nhận định của tôi và tôi thiền.
Nhưng mà quan trọng, trước bắt đầu năm 97, thì ngày tôi ngồi thiền, chắc chắn đó cũng quan trọng lắm. tại vì trong đó, khi tôi ngồi thiền,có một trăm mấy chục anh chị em mà tôi dạy lớp 6, thì ngay đó quan trọng. Tại vì dù muốn dù không, trong một trăm hai chục người thì có nhiều đề tài tôi dạy và sắp sửa chấm dứt mãn khóa lớp đó thì tôi lại thiền và nhận một cái thông điệp quan trọng gởi cho tôi và gởi cho anh chị em. Tôi biết thông điệp sẽ quan trọng lắm. Vì chỗ đó, coi như tôi chấm rồi, nhưng tôi hy vọng, đầu năm 97, nếu không có gì thay đổi thì coi như A. Còn nếu Thượng Đế thấy Thái Lan chưa được, Thượng Đế chỉ tôi quốc gia nào thì chắc chắn tôi sẽ tới quốc gia đó. Tại vì tôi tới quốc gia đó thì tất cả các nước trên thế giới sẽ tập trung về để nghiên cứu.
Bây giờ anh chị em đừng có nghĩ tôi là người Việt Nam, tôi phải về Việt Nam. Hồi xưa thì tôi nghĩ vậy, tại dù muốn dù không, tôi là người Việt Nam, tôi phải về Việt Nam, nhưng mà bây giờ, cái đó là cái riêng, còn cái chung của nhân loại thì không kể Việt Nam. Tại vì tất cả các nước trên thế giới và tất cả các giống dân trên thế giới, coi như là người nào cũng con của Thượng Đế hết, thì đâu có riêng gì ai. Việt Nam cũng con của Thượng Đế, Hòa Lan cũng con của Thượng Đế và Mỹ châu cũng con của Thượng Đế, Châu âu cũng vậy. Nói tóm lại, tất cả 5 châu, nhân loại là con của Thượng Đế. Mà Thượng Đế cho người nào thì người đó hưởng, cho dân tộc nào thì dân tộc đó hưởng, như vậy mới đúng chân lý. Hồi xưa tôi nghĩ quyền lợi riêng tư của dân tộc Việt Nam, nhưng bây giờ tôi ý thức được rồi thì dân tộc Việt Nam hay dân tộc khác cũng là con của Thượng Đế hết. thành ra Thượng Đế cho dân tộc nào thì dân tộc đó hưởng, chắc chắn cho dân tộc nào, tôi sẽ lại dân tộc đó tôi ở.
Bây giờ chưa biết, thì bây giờ, câu trả lời sau cùng, chắc chắn là đầu năm 97 và thông điệp Thượng Đế gởi cho tôi, cũng như gởi cho tất cả anh chị em, anh chị em sẽ vui lắm.
Đáng lẽ theo tôi biết, tôi có nghiên cứu kỹ lắm, các Đấng mà tầng số trung bình thì luôn luôn muốn cho Việt Nam là cái điểm chánh. Tất cả những vị giáo chủ ở Việt Nam cũng vậy. những vị Thầy hồi xưa ở Việt Nam là muốn cho Việt Nam hết, nhưng mà cái đó là vi quyền lợi riêng tư của một dân tộc thì đâu có đáp ứng cho nhu cầu của một châu hay năm châu được? Khi các Đấng chỉ thêm để cho tôi quyết định thì đất nước nào giống như đất nước đó, con người nào giống con người đó. Nói tóm lại, đất nước, mọi người là con của Thượng Đế hết, dân tộc nào có duyên thì tôi sẽ cư ngụ dân tộc đó. Bây giờ tôi chưa biết tôi cư ngụ dân tộc nào, một khi tôi cư ngụ dânn tộc nào thì chắc chắn năm châu bốn biển sẽ về dân tộc đó nghiên cứu. Bây giờ thì tôi chọn Thái Lan, nhưng mà tôi biết chắc chắn là tôi cũng còn ích kỷ một phần. Vì chỗ tôi biết, tôi mới quyết định, sau khi tôi dạy lớp 6 rồi thì tôi ngồi thiền, tôi sẽ nhận được thông điệp của Thượng Đế, thì lúc đó Thượng Đế chỉ tôi đi đâu thì tôi sẽ đi đó. Tôi chọn Việt Nam, tôi chọn Đài Loan, tôi chọn Thái lan, một trong ba quốc gia đó thì cũng có riêng tư của tôi một phần. Vì tôi thấy cái riêng tư đó thì không có vô tư, mà không có vô tư thì không phải chân lý tuyệt đối, mà không có chân lý tuyệt đối là chưa hợp nhứt với Thượng Đế, chắc chắn không phải của Thượng Đế rồi. do đó, thì tôi để cái tư tưởng của tôi trống không để tôi quyết định cái ngày đầu năm 1997, tôi sẽ nhận một cái thông điệp của Thượng Đế, lúc đó Thượng Đế chỉ tôi đi đâu thì tôi thực hiện đó. Tại vì bắt đầu năm 1997 là quan trọng cho thế giới, quan trọng cho quả địa cầu chúng ta. Thành ra tôi trực tiếp nhận thông điệp của Thượng Đế, chỉ đâu thì đi đó, không có thay đổi.
358 Thưa Thầy, bà này xin hỏi các Đấng có sự xúc cảm hay không? có buồn, có vui hay không?
- Khó nói quá, bây giờ tôi giải thích cho anh chị em nghe. Nếu các Đấng là không khí thì không có xức cảm đâu.Tại xúc cảm anh chị em đâu có thấy, đúng không? nhưng các Đấng mà lồng vô anh chị em thì chắc chắn là sẽ có xúc cảm. tại anh chị em con người bằng xương bằng thịt. nhớ nhe! Ngoài không gian thì không có xúc cảm, mà nếu xúc cảm thì anh chị em không thấy, mà nếu trong quả địa cầu chúng ta ở, xúc cảm thì bởi con người, vì các Đấng sẽ vô con người, nhưng mà xúc cảm thì giấu kín lắm. đôi khi, giả tỷ, chịu không đươc, cũng xúc cảm vậy, đôi khi xúc cảm nhưng mọi người không biết.
359 Kính thưa Thầy, Chúa Giêsu được đưa xuống quả địa cầu như một vị Thầy để mang đến tình thương và để giúp nhân loại. Và Thầy đã nói là Chúa Giêsu đã làm xong nhiệm vụ, nhưng Chúa Giêsu đã thành công hay không? mà vì sao Thượng Đế lại gửi Chúa Giêsu đến. nếu Chúa Giêsu sẽ không thành công và nhiệm vụ của Chúa Giêsu ở trần gian này là gì?
- Bây giờ thứ nhứt, nếu không thành công thì tại sao hiện tại bây giờ có một tỷ tín đồ toàn thế giới? chắc chắn thành công rồi. Nhưng nhiệm vụ thời kỳ của ông xuống khó khăn quá là nhân loại không ý thức đường tu, ít quá. Do đó, thời gian ngắn ông phải lên đường ông về với Thượng Đế. Một phần tôi dẫn giải rồi một phần anh chị em suy nghĩ. Thời kỳ đó, nhân loại không có thích nghiên cứu tâm linh. vì chỗ đó, thời gian ngắn mà Chúa Giêsu sống ở quả địa cầu này, mới ba mươi mấy tuổi là chết rồi, coi như xong nhiệm vụ của Chúa Giêsu. Rồi từ đó tới sau này, không có người nào thực hiện được hết.
Trước Chúa Giêsu, 500 năm về trước thì ông Phật Thích Ca ra đời cũng vậy. Ông Phật ra đời thì thấy dân khổ quá, đáng lẽ là ông làm vua nhưng ông không làm vua, thấy dân khổ quá, dân tộc ở Ấn Độ khổ quá, ông mới đi tu, Ông mới tìm chân lý để giúp nhân loại. Nhưng anh chị em có biết không? khi ông tìm được chân lý rồi, ông đi luôn, ông không có để một vết tích gì lại cho nhân loại hết. Ông Phật nhìn trước khi ông chết, Ông nói không có để cho ai được hết, tại nhân loại chưa chịu tu. Thì ông Chúa tôi không biết, tại tôi không có nghiên cứu Kinh Thánh. Nhưng cách đó năm trăm mấy chục năm về trước ông Chúa mới ra đời. mà ông Phật thì không có người thừa kế, và ông cũng không có chỉ một hình thức nào đẻ tu theo Phật Giáo hết, rồi mỗi người tu theo một cách. Ấn Độ tu theo Ấn Độ, bên Trung Quốc tu theo Trung Quốc, rồi nói tóm lại, Phật Giáo nước nào thì tu theo nước đó, Nhật Bổn tu theo Nhật Bổn. thành ra không có thống nhất, tại ông đâu có để cái gì đâu?
Cái thứ hai, ông Phật, ông Chúa cũng vậy, ông có chết đi trở về trên kia thấy buồn, buồn là tại sao đệ tử Phật Giáo cũng là đệ tử ông không. Ai cũng nói ông Phật Thích Ca hết, nhưng mà đệ tử không hợp với đệ tử, chúa lớn thì ghét chúa nhỏ. Vô lý nhứt là chỗ này.
Ông Chúa cũng vậy. Có một ông Chúa, chia ra ông Chúa Catholic, ông Chúa Baptist… rồi ở trong tin lành, không biết bao nhiêu là tin lành, bên thì tin Đức Mẹ, bên thì không tin, thành lập ra hai ba chục nhánh. Ngay tín đồ với tín đồ không thuận với nhau thì tôi hỏi người ngòai làm sao thuận? đường hướng thì tốt nhưng mà con người thực hiện không được, tại khó quá!
Do đó, tất cả các tín đồ toàn thế giới cũng ý thức được một phần Thượng Đế, mặc dầu có một số tôn giáo không ý thức Thượng Đế, đó là Phật Giáo nguyên thủy, không bao giờ tin Thượng Đế là ai hết, nhưng không tin thì sẽ giúp cho họ tin. Kinh sách để lại nghĩ rằng, hồi xưa có nhiều thời kỳ, cao rồi thấp, rồi cao, không có vậy. Chỉ một lần cao và một lần xuống thấp, bây giờ trở lại cao, có một lần một thôi, lần đầy tiên cũng như lần cuối cùng, mà lần cuối cùng coi như chấm dứt.
360 Thưa Thầy, hôm qua Thầy có giải nghĩa về hôn nhân, thì có thể có chồng một, chồng hai, chồng ba cho đến chồng mười và vợ cũng vậy, có vợ số một, vợ số hai… đến vợ số mười. Thì giữa họ có gây lộn với nhau không?
- Biết rồi, bây giờ thì từ thế kỷ 20 trở về trước, cách nay 6 tỷ năm thì con người ta bị lặn ngụp dướii trần gian này bởi vần đề tình duyên. Nội bao nhiêu đó không anh chị em cũng giảm đường tu rồi. Anh chị em lo vợ, lo chồng, lo con lo cái… Thì bây giờ, trong tương lai, một bà có mười ông, mười ông hợp tác với bà vợ để làm việc. một ông mười bà thì mỗi bà một nhiệm vụ hết, sướng lắm. Coi như lúc đó, tình cảm chung chứ không phải riêng, tình thương chung chứ không phải tình thương riêng, như vậy thì mới đại đồng, mới có đủ điều kiện nghiên cứu trong mọi lãnh vựu, phát triển vấn đề tu. Chứ ngày tối lo vợ đi hoài, chồng đi hoài, chắc chắn anh chị em không làm được gì hết, người chồng cũng không làm được gì, vợ cũng vậy. Nhưng cái đó không trách, tại nhân loại đã đặt để như vậy rồi, thì anh chị em phải theo chiều hướng đó, không thay đổi được. Trừ khi có một cuộc thay đổi toàn diện của quả địa cầu, thay đổi toàn diện con người thì con người mới ý thức được, thì chắc chắn mọi người, người nào cũng có trách nhiệm hết, thì không có quyền lợi ích kỷ riêng tư nữa. Lúc đó chắc chắn bà Zeny sung sướng nhứt, tại bà hỏi tôi một câu “ ích kỷ” thì khi đó hết ích kỷ rồi, nhiều thế kỷ hết ích kỷ rồi, hết hẹp hòi là tư tưởng anh chị em thoải mái nhứt, vô tư thì chắc chắn anh chị em sẽ thành công. Lúc đó không cần dành, tại tình này là tình yêu chung, tình cảm chung không phải riêng nữa, thì trong cái chung, anh chị em mới hoạt động được.
Nhưng mà bây giờ nói thì anh chị em thấy khó. Nhưng trong tương lai khi đổi hết quả địa cầu, đổi thời tiết, thời gian và không gian, tất cả các cái đổi khác thì coi như anh chị em sống lại một cuộc đời mới, mà sống cuộc đời mới thì chắc chắn tình cảm là chung, không có riêng, không có riêng của ai hết. Tại tất cả anh chị em nên nhớ rằng: mình từ một điểm ra chứ không phải nhiều điểm. tại sao mình không thương chung mà mình thương riêng? Do đó thì Thượng Đế tập cho anh chị em bước đầu tiên mà anh chị em đâu có nghĩ tới cái này.
Thượng Đế cho một người đàn bà sanh đứa con. Đàn bà khi sanh đứa con thì thương đứa con lắm, đàn bà thì thương mười, còn đàn ông thì thương có tám, vì người đàn bà vừa sanh mà vừa nuôi dưỡng luôn thì người đàn bà sẽ thương đứa con nhiều nhứt, và tập người đàn ông cũng thương người đàn bà, tình yêu cũng thương nhiều nhứt. Và ngược lại, người vợ thương người chồng cũng nhiều nhứt. nhưng mà tại sao anh chị em không lấy cái thương này thương mọi người giống như thương vợ mình, chồng mình và con mình? Nếu đạt được như vậy thì đâu có vấn đề chiến tranh nữa? thì trong tương lai là vậy, không có riêng ai, anh chị em có một điểm à. Tính đi tính lại có một điểm một, ai cũng là con của Thượng Đế hết, nhưng mà tại trình độ căn cơ của nhân loại, 6 tỷ năm rồi chưa ý thức được. thành ra, có một cuộc xáo trộn của xã hội loài người bằng tình yêu, tình cảm riêng tư. Khi anh chị em ý thức được thì vấn đề tình cảm riêng tư, anh chị em đặt cái chung thì chắc chắn anh chị em sẽ không có bị trở ngại gì hết, đúng không?
Bây giờ tôi nói cho anh chị em nghe, phong tục tập quán của người Ả Rập, nếu anh chị em đụng vô người đàn bà, đàn ông của người ta thì bị ở tù. Bây giờ, hai vợ chồng người đó, nếu người vợ ra ngoài mà người đàn ông đụng vô thì ở tù, mà người chồng ra ngoài, người đàn bà đụng vô người đàn ông, người đàn bà cũng ở tù. Cái phong tục của ngừơi ta như vậy, đó là ở Maroc.
Nhưng khi qua Châu Âu, Mỹ châu rồi, nếu không theo phong tục tập quán người ta thì theo phong tục của ai? Rồi phải bỏ phong tục đó, cái thứ nhứt. Cái thứ hai, tôi mới nói dân tộc Việt Nam- dân tộc Việt Nam với Trung Hoa ích kỷ lắm, chỉ biết một người vợ, một người chồng thôi, ngoài ra, không biết người thứ hai. Sanh ra, cha mẹ bắt lấy ngừơi nào thì ở với người đó. Phong tục của Việt Nam, nhưng mà những cha mẹ mà khó khăn bên Việt Nam đặt con chỗ nào thì con phải lấy người đó, cũng cha mẹ khó khăn đó, đi qua Mỹ ở, cũng có con vậy. Con nó quen một hơi 8 người đàn ông hoặc 8 người đàn bà, phải nghe lời nó, còn không nghe lời nó, nó đuổi ra khỏi nhàm, chứ làm sao bây giờ? Bây giờ quyền tự do của con, bây giờ nghe lời nó thì nó cho ở, còn không nghe lời nó, nó đuổi khỏi nhà, phải nghe lời nó à! Phong tục tập quán ở Việt Nam thì nó khác, nhưng mà qua bên Mỹ thì nó khác, phải theo chiều của người ta. Hồi xưa, nếu một người con gái quen chừng ba người con trai là chắc chắn người đó ế chồng, không ai dám lấy. mà ngược lại, bên Âu châu, một người đàn bà quen nhiều bạn trai, không có gì trở ngại. rồi con của người Việt Nam qua đây thì cũng giống như Mỹ vậy, Việt Nam thì khó khắn lắm, nhốt trong nhà, không cho đi, nhưng mà qua đây, nhốt nó thì nó đuổi ra khỏi nhà, sợ quá, nói con làm gì thì làm, miễn là con vui thôi.
Đó là bước đầu tiên, chưa thay đổi của xã hội loài người đó. Từ bên Á châu qua Mỹ châu, từ bên Trung Đông qua Âu châu và Mỹ châu, thay đổi. Chỉ con người với con người thay đổi, đó chỉ là một châu thôi, chứ đừng nói chi anh chị em thay đổi toàn diện cái nhân loại, quả địa cầu thì chắc chắn là những cái chiều hướng phải mới, mà anh chị em thực hiện chiều hướng mới thì đâu còn theo chiều hướng cũ nữa? vì nếu anh chị em theo chiều hướng cũ thì anh chị em sẽ bị đào thải, bởi lẽ là ngừơi ta đi chương trình mới rồi, thì anh chị em thực hiện chương trình cũ thì tự mình giết mình, tự mình cô lập mình, tự mình buồn, tự mình khổ, tự mình giết mình chứ không ai giết mình. Giống như tôi vừa trình bày ở bên Ả Rập, ở bên Việt Nam,cái phong tục tập quán thì giữ ở quốc gia họ thôi. Nhưng mà tới quốc gia này thì nếu họ theo phong tục tập quán của họ thì chắc chắn họ bị đào thải, mà người đào thải đầu tiên là con mình đuổi mình ra khỏi nhà.
Sở dĩ tôi nói cho anh chị em nghe, có một người Pháp đi học ngành Nhân Điện, đi qua tới Ả Rập thấy có ông đó bị tai nạn, bị chết, bà này tới đặt luân xa 7, ông đó tỉnh dậy, cảnh sát lại bắt, bỏ tù 7 bữa. anh chị em thấy vô lý không? một người chết, mình cứu họ sống, họ bỏ tù mình. Đó là tại phong tục tập quán của người ta kém quá, đáng lẽ ra khi cứu sống một người bị chết thì người ta thương mình. Người ta chẳng những ngừơi đó chêt rồi, đặt tay luân xa 7, người đó tỉnh dậy, cảnh sát lại bắt bà, bắt người đàn bà tại ngừơi đàn ông bị ti nạn. Như vậy thì làm sao anh chị em phát triển cái vấn đề chung được? Sở dĩ tôi thí dụ như vậy, đặng trong tương lai, khi đổi thì anh chị em đừng ngạc nhiên mà anh chị em phải lấy cái đó là cái niềm sung sướng nhứt của xã hội loài người chứ không phải của mình!
Thì mấy hôm nay tôi dạy là trong tương lai có thể làm một cái ly nhựa thành cái ly này. Sở dĩ tôi trinh bày như vậy là cái này cũng đâu có khó khăn gì, anh chị em lấy cái này thay đổi thành cái này là cái thứ nhứt.
Bây giờ anh chị em nhìn ra ngoài đường, cỏ đâu có ai trồng, tại sao nó mọc lên? Những cái cây cổ thụ lớn, lầy gì nó sống? chỉ cái Năng lượng Vũ trụ, bằng đất mà cây nó sống, đó là thảo mộc. Còn động vật cho ăn cái gì? Bây giờ con cá tại sao nó mạnh? có thể là một tấn từ dưới nó nhảy lên, anh chị em chừng 120 ký là nhảy hết nổi, như vậy thì con cá nó mạnh hay mình mạnh?
Còn động vât, con bò ngày tối ăn cỏ, mình ăn đủ thứ hết mà mình yếu xì à, còn con bò ăn cỏ mà mạnh, bự, tốt, thịt ăn cũng ngon, sữa uống cũng bổ, chỉ ăn cỏ không. chắc chắn ngừơi ta nói là tại bao tử nó mạnh. Nhưng mà tại sao các nhà khoa học không chịu nghiên cứu cái lương thực thực phẩm mà ăn ít nó bổ nhiều, không nghiên cứu cái này. Do đó, trong tương lai, mình sẽ lấy cái Năng lượng Vũ trụ mình sẽ dạy nhiều cách lắm chứ không phải cách trị bệnh không đâu. Cũng như tôi dẫn giải cho anh chị em, khi mà anh chị em học cái ngành này, bước đầu tiên để anh chị em giữ niềm tin, trong tương lai, anh chị em mới sử dụng cái Năng lượng Vũ trụ trong nhiều cái lãnh vực khác, mà lãnh vực đầu tiên tôi dạy cho anh chị em là trị bệnh. Bởi vậy, nhiều lần tôi nói, tôi mới dạy anh chị em mới có một phần ngàn thôi để trị bệnh thôi, còn chín trăm chín mươi chín phần kia là tôi sẽ dạy cho anh chị em nhiều cách để sử dụng bằng cái năng lượng vũ trụ dưới nhiều hìn thức khác nhau. Lần lượt tôi sẽ dạy cho anh chị em. Bắt đầu đây, tháng 8, tháng 12 tôi sẽ dạy tâm linh rất nhiều, ngòai ra, tôi có thể hướng dẫn một phần để anh chị em dùng Năng lượng vũ trụ để biến vật thể. Nếu Thượng Đế cho phép và đúng lúc và tháng 6 này.
Thì tôi nói một phần cái Năng lượng Vũ trụ nó quan trọng vô cùng của nhân loại mà chúng ta phải lấy từ đó để thực hiện thì đâu có khó khăn gì? Tại cái này là của Thượng Đế, mà cái khả năng của mình là của Thượng Đế. Nói tóm lại, tất cả của Thượng Đế để cho mình thực hiện, tại sao mình làm không được? cái nào cũng của Thượng Đế hết. Thượng Đế cho cái này, cho cái này để tạo ra cái này, tại sao mình không lấy cái này để tạo ra cái này?
Nói tóm lại, trong tương lai mình sẽ dùng thiên nhiên hết. Đó là cái Năng lượng Vũ trụ bao gồm muôn loài vạn vật thì mình cũng lấy từ cái Năng lượng Vũ trụ mình chế biến ra những cái vật dụng cần thiết để sử dụng.
361 Thưa Thầy, ông này xin hỏi về sự tạo ra vật thể. Thời trước thì thiên thần và Thượng Đế là một,nhưng thiên thần thì kiêu ngạo và ích kỷ, thành ra không nhìn Thượng Đế nữa, nếu Thượng Đế đày họ xuống, trong bóng tối của vật chất để trừng phạt họ. Bây giờ ông này muốn hỏi: Vì mình có trí óc nên lúc nào cũng nghiêng về vật chất và càng ngày càng nghiên cứu khó hơn. Nhưng con đường đi thì dù sao cũng phải trở về với Thượng Đế trong cái linh hồn. Và về vật chất thì cũng sẽ trở về với ánh sáng. Trong sách họ nói là nếu mình nhìn ngoài không gian, mình thấy những vị sao được sắp theo hình một con người. Trong tương lai, khi chúng ta đạt được trình độ tâm linh cao, có phải là chúng ta giúp cho những linh hồn bị đày vào sự vật chất được trở về với Thượng Đế hay không? quan niệm này có đúng không? vì Thầy có nói là không có thiên thần.
- Anh chị em đưa ra trang sách này đáng lẽ viết về những người của châu Atlantis chứ không phải ám chỉ thiên thần. Những người của châu Atlantis là giỏi nhứt của sau hai trăm ngàn năm. Nếu không giỏi thì làm thế nào thực hiện được cái pyramid trong vòng 3 phút dễ dàng? Họ chế biến được tất cả các cái, họ cao ngạo chứ đâu phải thiên thần?
Sau cùng của những người châu Atlantis đáng lẽ là phát triển vấn đề tâm linh 50 000 năm trở về trước, nhưng mà vì cũng còn ham vật chất vì một người Thầy đòi cái quyền năng tối thượng mà Thượng Đế cho, nên một lần nữa, sau cùng cách 150 000 năm, lần sau cùng bị thất bại. Do đó, cái bà vua mà muốn phát triển vấn đề tâm linh thì lại không được. Ông Thầy tâm linh thì muốn vật chất, hai cái nó đổi ngược lại. Do đó, đất nước Ai Cập càng ngày càng bế tắc nữa thì nền tâm linh Ai Cập càng ngày càng xuống dốc nữa, không thực hiện gì được hết, nghèo.
Thì bây giờ, mình đã từng thực hiện rồi, đã từng giỏi rồi nhưng mà mình thất bại bởi lẽ là mình không chịu nghe Thượng Đế. Bây giờ đi lại bước đầu tiên có nghĩa là Thượng Đế sẽ dạy chúng ta những cái tinh vi tinh hoa của Thượng Đế thì chắc chắn chúng ta sẽ thực hiện cái này dưới điều kiện là nghe lời chỉ dẫn của Thượng Đế là chắc chắn thành công.
Thí dụ như tôi, tôi giỏi quá, tôi hay quá, tôi dạy anh chị em cái gì cũng được. Bây giờ tôi nói cái này của tôi chứ không phải của Thượng Đế, chắc chắn là tôi chết, anh chị em cũng không còn luôn. Tại tôi biết trước rồi, biết bao nhiêu thời kỳ rồi, anh chị em với tôi hợp tác rồi, bây giờ trở lại thời kỳ chót, nếu tôi cầm đầu mà tôi chồi bỏ Thượng Đế nữa thì anh chị em đâu có tin tưởng Thượng Đế? Thì chúng ta nắm tay nhau chết nữa, không biết chừng nào trở lại gặp? khó gặp lắm, thành ra, kỳ này tôi không dám rồi. Ai dám thì ra, tách rời tôi đi, vậy mà cũng có một số ngừơi dám, tại vì bỏ cuộc. bệnh gần chết, học được cái này, trị bệnh hết đau hết bệnh, làm có tiền, chửi ông Thầy trừ, chối bỏ chứ tôi đâu có bỏ ai? Thì mai mốt có bệnh trở lại “ dạ thưa Thầy, con bệnh quá” vậy hả? để tôi gởi cho cái quan tài! Bệnh gần chết tôi trị đâu có được, tôi chuyên môn gởi quan tài không, gần chết rồi biểu trị bệnh, sao trị bệnh được? hồi mới trị bệnh thì không kêu, đợi bệnh gần chết thì kêu. Tôi chỉ có nước tặng cái quan tài thôi, cái đó tôi làm lẹ lắm, đặt tay vô luân xa không hút, dùng luân xa 6 trị không được thì có nước gởi tiền mua cái quan tài thôi.
362 Thưa Thầy, ông này xin hỏi thêm về hai cái tuyến. Ông biết được cái tuyến yên rất mau bị hư và già đi. Họ nghiên cứu một người 23 tuổi thì cái tuyến yên bắt đầu cứng và khô đi rồi, chỉ còn lại như vụn thôi. Trong khoa học họ biết rất ít về tuyến yên, chúng ta chỉ biết là tuyến này tiết ra một chất ( melatonin) liên hệ tới sức khỏe và sự trường sinh, nhưng không biết nó còn tiết ra những chất nào khác nữa hay không? Thầy có thể cho ông biết là tuyến yên còn tiết ra chất nào khác nữa không? Còn tuyến Tùng thì người ta biết nhiều hơn, thì ông xin hỏi Thầy, nếu Thầy có biết thêm thì xin Thầy giải thích cho ông.
- Như anh chị em thấy, sở dĩ anh chị em xử dụng computer nhiều thì làm bị hư bộ óc của anh chị em là những cái tuyến bị tê liệt. song song, ảnh hưởng mắt làm mắt nó bị hư. Trong lãnh vực sử dụng computer, trong lãnh vực buôn bán làm ăn, tính toán nhiều quá thì bắt buộc cái tuyến sẽ hoạt động nhiều thì càng ngày càng hư làm cho anh chị em bị bệnh, mà khi cái tuyến đó bị bệnh rồi thì toàn thể cơ thể sẽ yếu dần, bị bệnh càng nặng hơn. Những bộ phận nào trong cơ thể bị yếu thì chắc chắn bộ phận đó sẽ đau nhiều nhứt và có thể đi tới giai đoạn ung thư rất nhanh. Nền khoa học hiện tại chỉ vượt bực trong lãnh vực nghiên cứu chất hóa học chứ không có nghiên cứu giúp con người sống. Do đó, càng ngày lương thực thực phẩm càng nhiều mà nhà khoa học lo nghiên cứu vấn đề ăn uống, không bao giờ nghiên cứu vấn đề sức khỏe làm thế nào ăn uống cho nó đầy đủ chất bổ là được rồi. Mổ cơ thể mà không mổ được cái hệ thần kinh, vì chỗ đó chúng ta bị bế tắc.
Như anh chị em thấy, một cái tuyến chánh và một tuyến phụ, nếu hai cái nó kết hợp lại, không phải một chất đâu mà nhiều chất bảo vệ cơ thể của anh chị em rất dễ dàng là cái thứ nhứt. Cái thứ hai, hai cái tuyến nó hoạt động rất mạnh, cũng như tôi trình bày hôm qua, ngòai cái chất nuôi dưỡng trong cơ thể rồi còn chất làm liền cơ thể nữa, giống như bị gãy xương, gãy tay, đứt, thì thay vì máu nó tiết ra phải băng lại, kềm lại. nhưng máu tiết ra, dùng cái năng lượng mình, đưa vô nó khô liền. Thay vì đứt tay, hồi xưa chảy máu phải kẹp lại. bây giờ chỉ giữ lại, nó lành liền. Những cái tuyến trên đầu chúng ta nó tiết ra nhiều chất. Khi thân thể chúng ta bị tai nạn, nó tê liệt, hình thức máu và gân bị đứt, gân bị đứt, nguyên tắc phải nối lại, nếu chúng ta kết hợp với nhân điện thì gân sẽ liền và xương liền dễ dàng. Mà gân của anh chị em trong tương lai nhờ cáo chất đó nó tiết ra, gân sẽ dai lắm chứ không dễ bị đứt và xương khó bị gãy, hệ thần kinh sẽ chắc chắn hơn, nếu có đứt gân, đặt tay nó liền lại liền, không phải cần nhân điện mà trong tương lai, cái tay đặt vô chỗ đứt thì liền ngay chứ không cần Nhân điện của mình. Do đó, những cái chất đó, những nhà khoa học đang nghiên cứu làm thế nào cho cái tuyến yên được mạnh. Một số cho uống thuốc để kích thích tuyến yên tiết chất ra và để hoạt động bình thường nhưng hoàn toàn thất bại. chẳng những uống thuốc nó không kích thích được tuyến yên mà gây ảnh hưởng vấn đề bệnh thần kinh, chết. những nhà khoa học dám hy sinh con người để nghiên cứu cái đó, tại vì không có tác dụng kích thích được tuyến yên vì tuyến này là tuyến của Thượng Đế cho mình thì làm sao nền khoa học hiện tại dùng loại thuốc bình thường cho uống mà kích thích được?
Thì trong tương lai, ngành Nhân Điện sẽ học cái này, nếu tuyến yên hoạt động rồi, anh chị em đâu có lo. Bất cứ tai nạn nào, khỏi cần đi nhà thương. Dễ lắm, trừ trường hợp bị tai nạn quá nặng, có nhiều nơi bị gãy. Nhưng mà nếu cơ thể nằm thẳng, cộng thêm với mình trị thì nó liền lại liền, khỏi có giải phẫu, bó bột. Đó là ngoài sức tưởng tượng của những nhà khoa học mà chúng ta phải thực hiện. Cũng như bước đầu tiên, tháng 12 rồi, có một số anh chị em đến Genève học, học thấy đơn giản lắm, nhưng mà những người bệnh ở đàng xa, chỉ cần dùng luân xa 6 trị trong vòng 30 giây, 3, 4 ngày hết bệnh. Anh chị em chưa tưởng tượng được đâu. Có một số anh chị em bên Australia, bà con ở Việt Nam gần chết, nhờ người học luân xa 6 trị bệnh, thì đáng lẽ cũng mua quan tài rồi, mua đất đai chôn, thì luân xa 6 chỉ truyền cho 4 bữa thôi, người đó tỉnh lại, đi ăn tết như thường. Đó là từ đàng xa chứ đừng nói đàng gần mà cái tay mình đặt vô, vuốt như vậy mà mới học có luân xa 6, chưa học những lớp cao hơn. Trong tương lai, tôi dạy lớp cao, sau cùng là lớp 6 thì chắc chắn cái năng lực của anh chị em mạnh. và có thể là tôi sẽ dạy cho anh chị em những công thức, lúc nào người ta bị bệnh, lúc nào hết đau, và lúc nào trị bệnh.
Tôi hy vọng cho anh chị em, tại vì lớp 6 này coi như là cuối năm 96, đầu năm 97 chỉ còn có 3 năm nữa bắt đầu một chu kỳ mới của thế kỷ 21 thì anh chị em sẽ bắt đầu từ năm 97, có nhiều công thức dạy học và nhiều công thức trị bệnh, vượt bực ngoài cái luân xa 6. Có như vậy thì anh chị em mới giúp người ta được.
Đối với khoa học hiện tại thì nghiên cứu khó khăn lắm. Nhưng trong tương lai, ngành Nhân Điện chúng ta chắc chắn là dễ dàng. Tôi biết cái tuyến yên sẽ tiết ra nhiều chất làm chúng ta nếu bị thương, lành liền, bị đứt tay, lành liền, xương gãy, lành liền, không có gì trở ngại. Khi tay bị gãy, đưa cái tay lên, máu và các chất trên tuyến yên liên tục luân lưu trong cơ thể tự động sẽ làm liền lại. nếu chúng ta phát triển cái tuyến này thì anh chị em khỏi có sợ gãy tay, gãy chân, khỏi sợ chảy máu. Tất cả lưu thông hết bằng cái tuyến đó. Tại cái tuyến này là Thượng Đế cho mình mà nhân loại không biết cách sử dụng, nếu nhân loại biết cách sử dụng, đó là trường sinh, không bao giờ chết. tại vì gãy tay nó liền lại liền, chảy máu thì ngưng liền, anh chị em đâu có bệnh có đau gì, đâu có lo cái này.
Cái đó là ở trong, còn ở ngoài cũng vậy. khi cái tuyến yên tuyến tùng mà nó kết hợp rồi, cái năng lực mình, thay vì truyền điện hết bệnh liền, nhưng vì anh chị em yếu. Trong tương lai, anh chị em mạnh, anh chị em chỉ cần đặt tay luân xa 6,7 thì cái tuyến đó tiết ra tất cả cho anh chị em, khỏi lo gì hết. khi cái tuyến đó tiết ra rồi, anh chị em trị bệnh cho người ta chỉ cần đặt tay luân xa 6, 7 thôi, lành liền. Trong tương lai là vậy, giống như hôm qua anh chị em hỏi tôi bị thương thì chỉ cần đặt tay như vậy thôi, trước khi đó thì đặt luân xa 6, 7. Thì đây, bây giờ anh chị em chưa đủ khả năng để kích thích tuyến yên tiết ra những chất để bảo vệ sức khỏe cho mình, làm cho trong cơ thể mình nó liền lại những khớp xương đau, bị gãy hoặc bị vỡ mạch máu, hoặc bị đứt thịt, thì khi mà đặt tay vô tuyến yên, kích thích rồi, nó tiết ra những chất đó thì nó lành liền. Thì bây giờ, anh chị em thấy không, băng bột là cái gì? Băng bột là hình thức để ráp lại, để cho lâu ngày cái xương nó liền lại chứ ngoài ra đâu có thuốc gì? Thì bây giờ cái tuyến này anh chị em khỏi băng bột, chỉ cần như vậy thôi thì nó liền lại. giống như cái bà này bị gãy xương mà không biết, ông chồng trị 5 tuần lễ, xương nó liền lại giống như đứa bé 16 tuổi té bị gãy tay, mỗi ngày, Má nó học lớp 2 truyền điện nó không bị đau nhức, sưng. Sau khi Má nó đi một tuần lễ thì bị sưng lên, chịu không được, đi nhà thương băng bột lại. nếu Má nó không đi khỏi, nếu liên tục trị cho nó thì chắc chắn tình trạng giống bà này, từ từ xương liền lại mà khỏi cần gì. Học lớp 2 thôi. Đó là cái tuyến này chưa có được kích thích, thì khi mà cái tuyến này được kích thích thì chắc chắn chúng ta khỏi cần cái gì nữa hết.
Tôi hy vọng ngành Nhân Điện chúng ta sẽ thực hiện cái này, tại là nhiệm vụ của mình, mình giao cho người khác không được.
Sở dĩ những danh từ khoa học trong cơ thể chúng ta là do những nhà khoa học đặt ra để có môi trường cho anh chị em học, nhớ, chứ những tuyến này không phải là tuyến, thí dụ, tuyến yên, tuyến tùng là danh từ Việt Nam và tiếng Mỹ: Pituitary và Pineal. Thật sự trong tương lai mình không phải dạy như vậy đâu. Nhưng bây giờ thì những danh từ này phù hợp với nền khoa học hiện tại, chứng minh bằng những chất hóa học. trong tương lai thì chúng ta dạy cách khác, nó cũng phù hợp với những danh từ khoa học nhưng nếu danh từ khoa học, một số thì biết, còn một số không phải nhà khoa học thì làm sao biết để thuộc bài? Giống như 6 cái luân xa,Kundalini anh chị em biết chứ gặp nhiều người đâu có biết Kundalini, luân xa số 1 là gì? Rồi những chữ tiếng Phạn của những luân xa không nhớ nổi. do đó tôi mới đặt tay luân xa 2, 3, 4, 5, 6 và 7 để dễ thuộc và dễ nhớ. Trong tương lai cũng vậy, tôi sẽ đổi công thức, tôi dạy để cho những người khoa học cũng biết và những ngừơi không phải khoa học cũng biết.
Khi hai cái tuyến đó phát triển rồi thì chúng ta sẽ sống lâu, thực hiện tất cả những gì đều được hết. Do đó thì tôi cố gắng dạy cho anh chị em cuối năm nay để cho anh chị em thực hiện. Như anh chị em biết, khi hai cái tuyến đó phát triển rồi, anh chị em đâu có còn lo ngại gì nữa? không bao giờ bị bệnh, bị chết. chẳng những không bị bệnh bị chết mà gặp tai nạn cứu ngừơi ta rất dễ dàng, thì cơ thể của anh chị em được bảo vệ rồi. Ngoài cái đó mình dùng cái năng lực của mình giúp cho người khác lành xương hay lành thịt, không bị đứt.
Trong tương lai, anh chị em đâu có sợ nữa, thí dụ, người ta bắn viên đạn vô tim thì chết, trong tương lai đâu có sử dụng súng đạn nữa, mà nếu có sử dụng, rủi bắn ngay chỗ này, đặt tay như vầy, phía trong liền, bên ngoài liến hết liền, viên đạn văng ra ngoài. Còn nếu anh chị em có khả năng nữa thì bắn anh chị em, anh chị em cầm viên đạn, bỏ xuống. mình có năng lực mạnh, đạn tới là mình biết liền, mình cầm viên đạn, để xuống. mình nhanh hơn tốc độ ánh sáng, do nó bay tới đây, mình cầm bỏ xuống.Còn trên cây té xuống thì những chất đó bảo vệ cho anh chị em. Tôi thí dụ, giống như con gấu, trên cây nó té xuống, nó nắm vậy 3 tiếng đồng hồ sau nó tỉnh dậy, gặp mình mà té xuống vậy thì đem vô hòm chôn. Thì sau này mình té xuống, những chất đó tiết ra, một hồi là mình tỉnh liền, không có sao, giống như con gấu tiết ra chất mật.
Đi lại về con gián. Tại sao người ta không nghiên cứu con gián và bộ óc của con rắn? luôn luôn cái tế bào của nó thay đổi, sống hoài. Thì trong tương lai, 2 cái tuyến của mình cũng vậy. Con rắn nó làm được tại sao nhân loại không làm đươc? Tại nhân loại không chịu nghe lời Thượng Đế. Anh chị em thấy con rắn nó sống hoài không bao giờ chết nếu người ta không đập nó. Thì do đó, nó cũng hay lắm sanh ra rồi, nó nằm dưới hang. Con rắn Mẹ nằm trên này chờ, hễ con nó bò lên thì con mẹ nó ăn hết, con nào chạy khỏi thì sống. Tôi dẫn giải cho anh chị em trước, những động vật nào, thế nào? Tôi dẫn giải cho anh chị em ngành Nhân điện trị bệnh, tự trị. Bước đầu tiên để cho người ta ý thức được ngành Nhân Điện, nếu ai tin thì tiếp tục sẽ hưởng còn không tin thì cũng không có gì trở ngại. nhưng cái khó khăn nhứt mình đã làm qua rồi, thì những cái khó khăn tới đây, mình tiếp tục mình làm thì đâu có gì trở ngại?
Đó, tôi dẫn giải từ động vật từ con người. Thì trong tương lai, 2 cái tuyến này kết hợp lại thì đâu có gì khó khăn. Nếu có bàn tay của Thượng Đế đứng đằng sau lưng rồi, chỉ cho tôi dạy anh chị em thì làm sao thất bại được? Với điều kiện là tôi phải tin Thượng Đế, còn nếu tôi chối bỏ Thượng Đế thì chúng ta trở lại vị thế cũ cách nay hai trăm ngàn năm về trước, đó là người châu Alantis.
363 Ông này xin hỏi Thầy, hồi đó Thầy nói luân xa một không được mở vì rất nguy hiểm, luồng hỏa xa đi lên. Thầy thì được ông Thầ của Thầy mở luân xa 1, Thầy nói trong tương lai, Thầy sẽ mở cho một số học viên thì làm sao có thể tránh được cho những học viên đó không bị ảnh hưởng của hỏa xa gây nguy hại? Trong tương lai, quả địa cầu sẽ có đủ chỗ cho 72 tỷ người sống. Sự đồng tính luyến ái có còn nữa không?
- Tôi nhắc cho biết rằng, đất đai thì còn nhiều lắm. đất bên Trung Hoa, một tỷ mấy người, không có đất cho người ta ở vì ở đồng bằng. nếu phát triển cho giỏi, đất núi thì còn nhiều, thực hiện đâu có gì khó khăn? Điều cần lo nhứt bây giờ là làm sao trong tương lai đào tạo nhân loại phát triển vấn đề Tâm linh càng gấp chừng nào càng tốt chừng đó. Cái đó là cái điều quan trọng mà chúng ta thực hiện. còn những cái vật chất, ăn, mặc, ở, đừng có lo cái này. Anh chị em có khả năng tạo ra vật chất được thì đâu cần thiết phải lo chỗ ăn chỗ ở? Tạo dư thừa chứ không phải thiếu.
Còn vấn đề đồng tính luyến ái, trong tương lai mà thay đổi chu kỳ, không có vấn đề đó đâu. Hồi đó ông Thầy có cho tôi biết, bây giờ tại sao người đàn ông thương người đàn ông? Người đàn bà tại sao thương người đàn bà? Tại người đàn ông thấy người đàn ông kia là một người đàn bà đẹp, người đàn bà thấy người đàn bà khác là người đàn ông đẹp, bắt buộc hai người thương nhau. Ý tôi muốn nói, trong lớp học thì không bao giờ tôi giảng cái này đâu. Trong lớp này giảng thì không tốt vì đồng tính luyến ái là quyền cá nhân của họ, nhưng mà thật sự trong lãnh vực tâm linh là 2 cái linh hồn, giữa vợ chồng, bây giờ tái kiếp lại, 2 người đều đàn ông thì nhớ lại quá trình kiếp là 2 người thương nhau, hai người đàn bà cũng vậy, trước kia là vợ chồng, bây giờ nhớ lại, 2 người từ từ thương nhau. Đó là tôi giải thích trong lãnh vực Tâm Linh, do đó tôi dạy dễ lắm, khỏi cần hít vô thở ra, luân xa số 5, sô 7 trong 5 phút, lấy tay ra rồi hết, là đổi cái linh hồn lại, nghĩ rằng hiện tại mình là đàn bà, mà người kia đàn bà thì không nên thương như vậy thì họ đổi tư tưởng lại.
Mấy năm về trước, tôi tuyên bố với tất cả học viên, khi nào tôi chết tôi mới truyền cho người thừa kế luân xa số một. Đó là trình độ căn cơ của nhân loại chứ không phải của ngành nhân điện chúng ta. Nếu tôi xét thấy nhân loại càng ngày phát triển vấn đề Tâm Linh càng cao thì trước khi tôi mở luân xa cho anh chị em là tôi phải truyền năng lực cho nhiều lắm để cho anh chị em chịu đựng được. Khi tôi khai mở luân xa 1, cũng như trước kia tôi phải học 6 tháng, sự chịu đựng của tôi thời gian rất dài, mấy ngàn giờ. Trong khi đó, anh chị em không có học giống như tôi 6 tháng, nhưng tôi hy vọng, tôi dạy cho anh chị em một tháng, thay vì học lớp 6, 15 ngày, mỗi ngày có thể là 10, 12, 14 tiếng không biết giờ giấc, lúc nào tôi muốn dạy thì tôi kêu dạy, lúc ăn, nghỉ, ngủ, lúc nào tôi dạy là tôi dạy. Và khi học lớp 7, trong vòng 1 tháng anh chị em phải rời khỏi gia đình một tháng, đi theo tôi học, học xong rồi, tôi thấy khả năng có, năng lực mỗi ngày tôi truyền cho thì chắc chắn anh chị em sẽ chịu đựng được cái này, đâu có gì trở ngại? Thay vì một người thừa kế thì nhiều người thừa kế. Vì trong tương lai, không phải anh chị em 8 tỷ người mà nhân con số gấp chín lần thì mình tôi, tôi làm sao xuể? Mà càng ngày càng cao, nhân loại càng ngày càng phát triển vấn đề tu càng giỏi, mình tôi làm chắc chắn không nổi, tôi phải thêm anh chị em. Cái phần thêm anh chị em tới giờ phút này,thật sự tôi chưa biết là bao nhiêu. Nhưng chắc chắn lớp 6 tôi sẽ đào tạo để những người thông qua lớp 6 rồi, tôi mới chọn lựa học lớp 7. Thì chắc chắn anh chị em học lớp 7 sẽ được khai mở luân xa số 1 để giúp nhân loại. Nhân số càng ngày càng cao mà nhân loại càng ngày càng phát triển vấn đề tu, một mình tôi làm sao tôi gánh vác nổi? phải chia sẻ với anh chị em chứ anh chị em giao tôi hết, làm sao được? Anh chị em học thì phải hành chứ, ráng đi. Nhưng cái phần đó cũng còn một hai năm nữa. tuy nhiên, cái người được chọn lựa học là tùy cơ duyên của anh chị em. Trong số anh chị em là những người giỏi không, thì coi như là anh chị em chấp nhận quay 360 độ, giống như tôi. Anh chị em ở nhà, tôi cũng kêu đi học, mà làm biếng tôi cũng làm cho siêng để anh chị em đi học. Thành ra, khỏi lo, Chakra number one, don’t worry, very easy.
364 Thưa Thầy, tại sao trong nhiều văn hóa, họ chú trọng đến cái vùng nơi rốn của mình, tại sao họ nói là phát triển tâm linh lại liên hệ với cái vùng bụng này?
- Tất cả những người thiền sư tưởng chuyển điện, hít vô tới phổi thôi, mà hít vô giữ làm chi cái chất dưỡng khí vô trong bụng làm bụng phình ra. Chỗ đăng điền là dưới cái rốn. vì chỗ đó người ta tưởng tượng là có kết quả. Nhưng anh chị em biết không, theo lãnh vực khoa học, khi anh chị em hít dưỡng khí vô, tích tụ trong này mà không thoát ra ngoài thì những chất khí lồng vô xương, thịt, làm cho anh chị em bị bệnh bị đau, họ đâu có biết? Họ tưởng là dẫn khí từ trên này xuống dưới bụng, Đăng điền, dọc xương sống, đưa lên đầu. sai nguyên tắc.
Nếu mà thành công thì tất cả những vị thiền sư được khai mở luân xa. Để tôi chứng minh cho anh chị em thấy. Vị thiền sư có tiếng nhứt thế giới còn chính đích thân tôi mở luân xa bằng tay, thì những vị thiền sư bình thường làm sao có luân xa mở được? nhưng mà họ dạy học trò, đó là tại cái duyên của những người học trò gặp ông Thầy đó, thì nghe ông Thầy chứ nghe ai bây giờ? Không có kết quả trong khoa học mà cũng không có kết quả trong tâm linh. Trong lãnh vực khoa học, nếu dưỡng khí tích tụ tong cơ thể hoài thì làm sao chịu nổi? còn trong lãnh vực Tâm Linh thì cái dẫn điện đó sai nguyên tắc để phát triển vấn đề Tâm Linh, không bảo vệ sức khỏe cho mình thì làm sao nghiên cứu trong lãnh vực phát triển Tâm Linh được? Thành ra ngồi thiền hoài, ngồi cho khỏe, thoải mái thôi, đôi khi ngồi bị nhức tay, nhức chân. Tại sao nhức? tại chất dưỡng khí vô cơ thể tích tụ nhiều quá, làm cho nó lạnh cơ thể thì làm cho nhức tay, nhức xương, còn trong lãnh vực Tâm linh thì không có ý nghĩa gì. Cái chất dưỡng khí luân lưu làm cho bị bệnh thì làm gì có ý nghĩa vấn đề Tâm linh? nếu có ý nghĩa thì những vị thiền sư được khai mở luân xa cent pour cent rồi. Hỏi mấy ông bác sĩ coi có phải như vậy không?
Một số vị thiền sư bị bệnh nhiều lắm. còn như tôi dạy học, khi đặt tay vô luân xa người ta, lúc học lớp 4, tôi chỉ hít vô 80%, thở ra 100% là anh chị em lấy chất tốt vô trong cơ thể mình, nhưng mà thải bớt chất độc ra ngoài là trong lãnh vực khoa học. hít vô dưỡng khí 80%, thở ra thán khí 100%, thì chất độc thải ra ngoài, lọc cái cơ thể càng ngày càng mạnh, nhưng trong lãnh vực Tâm linh thì chỉ cần hít hơi ngắn thôi, biết bao nhiêu điện rồi, nếu anh chị em hít vô nhiều sẽ chịu không được, tại vì điện năng của Thượng Đế mà vô trong cơ thể nhiều, chịu đâu có được? nếu hít vô 10, thở ra 3 thì điện trong cơ thể nhiều, phải trị 100, 200, 300 người liền, mà nếu chỉ trị có một người thôi thì chịu không được, hai mặt vừa khoa học thì hít không khí trong lành vô, thải bớt chất độc ra ngoài. Trong lãnh vực Tâm linh thì hít vô ít nhưng thả ra ngoài. Khi hít thì điện năng luân lưu trong cơ thể rất nhiều rồi, nếu hít vô nhiều, điện năng tích tụ nhiều thì chịu không được, hít 80%, thở ra 100% là thải bớt năng lượng ra ngoài đó. Tôi tránh cái tình trạng tích tụ điện năng nhiều là dùng danh từ Tâm linh, mà nếu năng lượng tích tụ nhiều, nếu anh chị em không trị bệnh nhiều cho người ta thì cơ thể anh chị em nóng làm cho khó chịu, luôn luôn tôi dạy học là hai mặt, vừa đời thì trong lãnh vực khoa học, nhưng mà tôi phải chứng minh bằng khoa học hẳn hoi đàng hoàng chứ không phải trừu tượng. Trong lãnh vực Tâm linh thì tôi dạy cho anh chị em hiểu như thế nào là điện năng của Thượng Đế, như thế nào là thải bớt cái năng lượng ra ngoài để cho quân bình cơ thể.
365 Ông này xin hỏi dưới một hình thức khác về vấn đề Phát triển Tâm linh. Ông để ý, những người có óc sáng tạo, phần đông có nhiều sức mạnh sinh lý, có sự liên quan gì giữa óc sáng tạo và sự sinh lý không?
- Cái đó thì khác, vấn đề nghiệp của người ta, nếu muốn có sức mạnh, phải lấy cái năng lượng vũ trụ. Mà Năng lượng Vũ trụ này, dùng danh từ khoa học để cho những nhà khoa học nghiên cứu, chứ thật sự, Năng lượng Vũ trụ là gì? Là tôi dạy cho anh chị em nhiều lần, đó là điện năng của Thượng Đế luân lưu trong cơ thể chúng ta có một sức mạnh dược, còn thí dụ những người nghệ sĩ là phục vụ cho nhân loại bằng tiếng hát lời ca cho họ êm dịu thần kinh thôi, ngoài ra, không giúp cho họ phát triển Tâm linh gì hết.
Tuy nhiên thì mỗi người có một trách nhiệm. Tại vì khi người ta đau khổ, có thể người ta nghe được bản nhạc đó thì cũng bớt đau khổ, giúp một phần tinh thần, nhưng mà không đạt được đưa linh hồn phát triển vấn đề Tâm linh, hai cái nó khác nhau. Một cái làm êm dịu cho người ta thoải mái tinh thần chứ không có nghĩa là giúp cho linh hồn đó nghe tiếng nhạc mà phát triển Tâm linh. cái đó không bao giờ có.
366 Thưa Thầy, ông này xin hỏi: có nhiều trường dạy về Tâm linh cao, họ hoàn toàn cấm vấn đề sinh lý. Ông muốn hỏi là tại sao họ lại đi đến cái kết luân là cấm sinh lý?
- Có một số những vị, tạm gọi là những vị lãnh đạo tinh thần ép buộc người ta. Coi như người ta nằm ở trong cái luật lệ đó thì đâu có phát triển Tâm linh được? Đó là những người ích kỷ muốn bảo vệ riêng cho mình. Nhưng mà anh chị em thấy không? những người ích kỷ đưa ra những cái luật lệ đó, họ giải quyết vấn đề sinh lý còn nhiều hơn những ngừơi khác nữa. Tôi thí dụ, nói tôn giáo A thôi tổ chức tinh vi lắm, khi những người tu bị mang bầu thì có một nơi an toàn. Sau khi sanh rồi, đứa bé phải đem đi chỗ khác và cái người tu mà có bầu phải di chuyển nơi quốc gia khác. Tôi miễn nói tôn giáo ra, chính tôi biết cái đos, cái gì tôi cũng biết hết, thì tôi hỏi, thà là để cho người ta kết hôn đi, thà là cho người ta có vợ, có chồng đi, để khỏi gây ảnh hưởng đó, chưa nói tới sanh ra, giết liền, có một chỗ thì nuôi, có một chỗ thì nhốt. Khi khám phá ra được thì toàn là xương con nít không, thì biết bao nhiêu cái linh hồn? tại vì sanh ra liệng, liệng trong cái hầm bí mật, chứng phát giác được thì biết bao nhiêu hài cốt của mấy đứa trẻ mới sanh, đó là sự thật 100%.
Thì trong khi đó, những ngừơi tu hành làm như vậy thì những người ngoài làm sao chịu nổi? thì cho tự do đi. Nếu thích nghiên cứu Tâm linh thì thích, tại sao phải ràng buộc những luật lệ đó, gây ảnh hưởng cho người ta?
Chưa nói tới, nội những người tu sĩ ăn chay không đó, đôi khi trong cơ thể người ta chịu không được chứ đừng nói là ăn mặn và uống rượu. Nên nhớ rằng, con người ta bằng xương bằng thịt chứ không phải bằng cây cỏ hoa lá, không phải vật vô tri vô giác. Những người ăn chay, trong cơ thể chịu không được rồi, chứ đừng nói là ăn mặn và uống rượu, tôi hỏi, chịu làm sao được? chỉ có những ông Thánh không ăn, không mặc thì được thôi, còn người thường, tôi nói thiệt, người nào cũng giống như người đó. Bởi vậy, có một số anh chị em tưởng tượng là ông Thầy là tôi không bệnh. Tôi cũng tuyên bố trước lớp học hàng ngàn người, anh chị em bệnh, tôi vẫn đau như thường. nhưng tôi may mắn hơn anh chị em là anh chị em bệnh trị 7-10 bữa, nhưng mà tôi đau, tôi trị tôi một ngày, hết, tối đa là 3 ngày nếu tôi bệnh nặng. Thành ra, mấy cái đó người ta giấu, gặp mấy ông Thầy khác, nói không bao giờ bị bệnh hết, nhưng mà đau, chết luôn. Ông Thầy khác là biết bao nhiêu trở ngại mà họ giấu, họ giấu nhiều chừng nào thì họ căng thẳng hệ thần kinh nhiều chừng đó thì đâu có lợi ích gì trong vấn đề phát triển Tâm Linh? Anh chị em giữ nhiều chừng nào thì bị bloqué nhiều chừng đó, mà bloqué nhiều chừng nào thì không phát triển vấn đề tâm linh được. Nó đè nén trong tư tưởng anh chị em, không dám nói, nói ra thì cũng chết mà giữ cũng chết, cái nào cũng chết. thì tốt hơn là im lặng cũng chết, chết dần theo thời gian, còn nói thì chết sớm.
Do đó, ông Thầy, trước khi đào tạo tôi, ban đầu tôi cũng tưởng là giống như vô chùa, nhưng mà ông Thầy tôi nói, ông đào tạo một con người thật sự ở ngoài xã hội loài người giống cũng như bao nhiêu con người khác. Nhưng mà được một cái là hơn con người mới giúp cho con người được. Thành ra, do đó, Thượng Đế sẽ che tôi. Trong tương lai, Thượng Đế cũng che anh chị em. Anh chị em làm việc tốt, việc xấu, chuyện đó không quan trọng, cái quan trọng là cái mục đích chánh của anh chị em, anh chị em có giúp nhân loại không? Nếu anh chị em chỉ giúp một người thôi nhe, thì như anh chị em thành lập 5, 7 kiểu chùa. Nếu anh chị em giúp 10 người, 100 người, 1000 người, 1triệu người, linh hồn được đi tu thì biết bao nhiêu triệu cái chùa? Trong khi Đại lão Hòa Thượng không có lập cái chùa nào hết. người ta lập chùa sẵn cho ông tu không thì đâu có nghĩa lý gì?
Tôi phân tách cho rõ ràng. Cái quan trọng nhứt cuộc đời của anh chị em, làm cái gì cũng được, nhưng mà có đi thẳng một đường giúp nhân loại không? Cái điều kiện đó Thượng Đế bắt buộc anh chị em đó. Nếu anh chị em làm được thì sẽ giải tỏa tất cả các cái, tại vì anh chị em cứu một người là phước đức bằng 5 cái chùa, mà anh chị em làm cái chuyện sai trái ngoài xã hội, chưa được một cái cột của cái chùa.
Ý tôi muốn nói, là khi anh chị em tạo phước đức một triệu anh chị em xài có một thì có nghĩa lý gì? Cũng như anh chị em muốn xài một đồng bạc thì anh chị em xài đồng bạc thấy khó khăn. Còn trong gia đình có một triệu đồng thì xài một đồng bạc đâu có nghĩa lý gì? Anh chị em xài một trăm ngàn cũng được chứ đừng nói một đồng. Tôi muốn nói tóm lại, anh chị em tạo phước đức cho nhiều đi, anh chị em muốn sử dụng cái gì cũng được, còn anh chị em không có tạo phước đức mà sử dụng nhiều, đó là anh chị em tự giết mình, cái gì anh chị em cũng muốn hết, mà có một chuyện thôi mà Thượng Đế giao cho anh chị em thì anh chị em nói không, không thì tự anh chị em chết chứ không có ai hết.
Còn mấy ông thiền sư tu trên núi, anh chị em thấy, đâu có ai bị ràng buộc gì đâu? Ngày tối ăn không, người ta đưa đồ ăn, sướng quá trời, bây giờ, một triệu cái giới cấm cũng được. Chỉ ngồi vậy, thiền, đói bụng cái, người ta đưa lên, đồ thì đưa ngừơi ta giặt, đâu có ràng buộc gì đâu? Có 250 giới cấm, mấy ông tưởng nhiều lắm, tôi nói, tôi mà lên đó 1000 giới cấm tôi vượt cũng được, tại không ai bận rộn anh chị em hết. Bây giờ tôi đặt ngược lại, tôi biểu ông làm ơn xuống trần gian này ngồi đi, anh chị em dám đi bộ ra xa lộ không? thấy sợ quá, sợ xe đụng chết. Nội mà sợ xe đụng chết, anh chị em tu không được rồi, chứ đừng nói chuyện khác. Thành ra, con ngườo tự tạo mâu thuẫn cho con người mà không thể nào giúp con ngừơi phát triển vấn đề tu. Mình cũng không trách, tại vì nhân loại thời kỳ đó không ý thức được đường tu, thành ra đưa những cái luật lệ khó khăn để cho người ta không tu chứ không phải đưa những luật lệ khó khăn cho người ta tu, đưa khó khăn cho người ta, người ta không có tu được, tại sợ quá, chừng mà hết sợ, chết rồi, làm sao tu? Cái gì anh chị em cũng sợ hết, chừng mà anh chị em ý thức được không sợ, không sợ thì anh chị em già, chết rồi, phải vô lý nhứt không?
Tôi giải thích bài học này để cho anh chị em quý giá thì anh chị em làm cái gì làm. Nếu anh chị em chấp nhận giúp cho nhân loại theo đường hướng Thượng Đế thì anh chị em đừng bị ràng buộc bởi xã hội loài người. Xã hội loài người là cái vật chất, mà vật chất này là không có tồn tại. Anh chị em sống 50 năm, 60 năm, 70 năm, 80 năm, anh chị em chết, nhưng mà linh hồn anh chị em tồn tại hoài, nó luôn luôn nhiều đời nhiều kiếp, thì tại sao anh chị em không giữ linh hồn anh chị em mà lo bảo vệ thể xác hoài? Anh chị em ráng phải làm không? ráng có tiền, phải rồi, chết để cho ai? Chết để cho chồng, chồng có vợ khác, để cho vợ, vợ có chồng khác, hai người đều chết hết, để cho con, con phá sản. Sở dĩ tôi nói, tôi biết một gia đình ở bên Đài Loan giàu vô song, cho một đứa 50 triệu đôla, bốn đứa con, một đứa 50 triệu, ông còn cất lại 800 triệu, ông sợ tụi này xài tầm bậy tầm bạ, anh chị em biết nó xài bao nhiêu không? xài có 1 tháng 10 ngày hết, bị nó đánh bài, ngoài ra còn thiếu người ta thêm 20 triệu nữa, không trả, người ta đòi giết nó, ông già sợ quá phải đưa 20 triệu đó, một tháng rưỡi xài 70 triệu đôla thì đâu có nghĩa lý gì?
Sở dĩ tôi hướng dẫn và trả lời như vậy, thì trong tương lai, chúng ta không có bị ràng buộc gì hết. Do đó, bà vợ ông Alphons, bà hỏi trong tương lai có 5 chống hay 10 vợ được không? tự do đi. Nếu anh chị em thích, đâu có gì trở ngại! sợ lúc đó anh chị em không thích, lúc đó cho tự do thì lại không thích, còn bây giờ không cho tự do thì lại thích nhiều bà nhiều ông. Được rồi, chừng mà tôi cho tự do rồi đó thì, dạ không! lúc đó vợ còn quên chứ đừng nói bà khác. Thành ra, cho người ta tự do đi, anh chị em cho tự do thì nó không thích, còn ràng buộc thì người ta thích nhiều, tâm lý con người ta như vậy.
Trong tương lai, thế kỷ mới cho tự do kết hôn, tự do có con, nhưng mà lúc đó, nói, thôi, không được. tôi nhiều việc quá, tôi không có nhiều vợ được, mà nhiều việc quá, tôi không có nhiều chồng được, trong tương lai là vậy đó. Tại vì anh chị em thích, tôi cho, nhưng mà anh chị em chịu không? sợ lúc đó anh chị em không chịu đó chứ, nhưng mà thích con thì dễ dàng. Một phút, 3 tháng sau, born baby, no problem, very very easy too much.
20/5/1996
367 Kính thưa Thầy, bà này xin hỏi: Thầy có nói là khi trị Thần kinh giả, nếu ngày thứ hai mình không có thời giờ thì có thể nhờ một người khác tới trị nắm hai ngón chân cái và nếu người đó còn luân xa mở 100%. Nhưng làm sao chúng con biết được là người đó còn luân xa 100%? Chúng con chỉ biết được là người đó đã học lớp 3, lớp 4… thì có cách nào Thầy chỉ cho chúng con biết?
- Thì nói bà là mời mấy người lạ làm chi? Nhờ mấy người bạn của mình chung trong nhóm này, chắc chắn là còn rồi, cùng nhóm làm việc, đừng nhờ mấy người mình không quen.
368 Thưa Thầy, có nhiều người nói là họ còn học theo Thầy, dù ngoài miệng nói nhưng họ đã đổi rồi, thì làm sao biết được?
- Nói bà yên tâm đi, nếu bỏ cuộc mà trị thần kinh giả , bị nhập vô liền, đừng có lo. Tại nguyên tắc Thầy có nói rồi, những người nào bỏ cuộc mà trị thần kinh giả thì cái linh hồn đó nhập vô họ, không ai dám đâu! Nói bà yên tâm đi.
369 Kính thưa Thầy, ông Natan xin hỏi về nghiệp lực của cá nhân: chúng ta tạo nghiệp cá nhân bằng cách nào? Và nếu 2 người có nghiệp lực với nhau thì họ gặp nhau như thế nào? Và khi nào chúng ta biết được là chúng ta đã trả hết nghiệp?
- Thì bây giờ, chắc chắn là anh chị em không biết anh chị em hết nghiệp rồi, chắc chắn anh chị em cũng không biết anh chị em hết nghiệp, rồi các Đấng cho anh chị em nghiệp thêm. Anh chị em chưa đủ trình độ biết, khó biết.
Nhưng mà bây giờ tôi thí dụ, tại sao ở bên Israel không chịu ở, qua bên Venezuela có vợ? chắc chắn là có duyên rồi. Tại sao có vợ ở Venzuela rồi, không chịu ở bên đó lại trở về Israel? Là chắc chắn hết nghiệp rồi đó, nói vậy đó, dễ hiểu. thí dụ ông cho chắc ăn, very easy for you. Có duyên nghiệp, có nợ nần qua Venezuela ở, hết duyên hết nợ thì người ở Venezuela, người ở Israel, separate. Nhưng vấn đề tạo nghiệp thêm hay là có nghiệp thì khó biết. Anh chị em không biết được cái này đâu. Trừ trường hợp anh chị em nghiên cứu lãnh vực tâm linh cao thì mới biết cái này. Chứ chưa bao giờ biết hết nghiệp và chưa bao giờ biết gây nghiệp mới mà là Thượng Đế cho anh chị em. Giống như trường hợp như tôi vậy thì nó khác hơn anh chị em. Mà khi nào anh chị em mà giao cuộc đời mình cho Thượng Đế thì cục diện nó khác nữa, thì nghiệp của anh chị em trả nhanh lắm. Nhanh đặng học cái nghiệp mới mà Thượng Đế cho anh chị em, mà những nghiệp mới là những nghiệp khó, mới mà khó, học mới giỏi, giỏi mới giúp người ta.
370 Thưa Thầy, bà này xin hỏi, trong tương lai thì con người sẽ di chuyển bằng cách nào? Vì bây giờ thì dùng xe, máy bay. Trong tương lai, di chuyển bằng hơi, sức mạnh hay bằng năng lực?
- Tất cả bây giờ các cái di chuyển bằng gasoline hết, dùng cái năng lượng mặt trời với không khí, chắc chắn anh chị em sẽ khỏi cần cái này, khỏi sợ hết xăng. Chắc chắn trong tương lai, những ngừơi mà nghiên cứu trong lãnh vực kỹ thuật thì giống như phi cơ bây giờ phải đi nhiều giờ, phải tốn nhiên liệu bởi lấy cái năng lượng mặt trời sử dụng cho những máy móc, chắc chắn nó tinh vi lắm mà tốc độ nó đi không giống như bây giờ đâu. Trong tương lai, có thể đi nhanh hơn vì không cần nhiên liệu nữa.
371 Thưa Thầy, Thầy nói mỗi lần có một thế kỷ thay đổi thì là trước 25 năm, kỳ này thì bắt đầu vào lúc năm 1975. Nhưng ông nhận xét thì năm 1989 là một năm rât quan trọng vì bức tường bên Beclin sụp đổ và nhiều sự kiện quan trọng khác trên thế giới xảy ra. Chính trị bên Liên xô và các nước bên Đông Âu cũng thay đổi, và về mặt chính trị trên thế giới thì có sự thay đổi, bớt chiến tranh, bom nguyên tử thì có nghị định giảm bớt. Và Thầy cũng bắt đầu dạy Nhân điện vào năm 1989. tại sao Thầy bắt đầu vào năm 1989, có sự liên hệ nào giữa năm 1989 và những thay đổi trên thế giới không?
- Như anh chị em biết, tôi bắt đầu dạy học qua Mỹ năm 1985. lần đầu tiên mà tôi trị bệnh là năm 1987 ở nước Mỹ rồi tôi mới đi Canada, Nhật Bổn, sau đó, bắt đầu năm 1989 tôi mới dạy học, coi như bắt đầu tôi trị bệnh thì hai năm sau tôi mới dạy học.
Cái chu kỳ trong khoảng 25 năm nó sẽ thay đổi, thay đổi chiều hướng để chuyển tiếp một thế kỷ mới là thế kỷ 21. Nhưng đặc biệt nhứt là cuối thế kỷ 20 này có nhiều thay đổi từ trước tới giờ chưa bao giờ được thay đổi giống như ở chu kỳ này. Trước 25 năm để thay đổi một thế kỷ mới thì luôn luôn nó thay đổi vật chất, tinh thần. nhưng mấy thế kỷ trước là toàn vật chất không, đặc biệt nhứt là cuối thể kỷ 20, đầu thế kỷ 21 thì thay đổi từ vật chất đến tinh thần. Tất cả các nước nghiêng về Tâm linh nhiều nhứt, cũng cùng một lúc thì tôi ra trường năm 1974. một năm sau thay đổi chu kỳ mới thì bắt đầu năm 1975 trở về sau, biết bao nhiêu sách vở từ trước tới giờ không in, nghiên cứu, học hỏi trong lãnh vực Tâm linh và cho tới bây giờ càng ngày ra sách càng nhiều.
Nói tóm lại, là nhân loại ý thức được trong lãnh vực Tâm linh của cuối thế kỷ 20 để chuyển qua thế kỷ 21, thế kỷ đặc biệt nhứt mà từ trước tới giờ chưa có. Cái điều quan trọng nhứt mà không ai chú ý, trong chu kỳ chuyển thế kỷ mới 21 năm 1980 nằm ở chu kỳ 100 nhà bác học giỏi nhứt thế giới rời khỏi quả địa cầu xuống lòng biển, không ai chú ý cái này, cái đó là điều quan trọng nhứt chuyển tiếp cho thế kỷ 21. Anh chị em nghiên cứu bên Liên Xô bức tường Bá Linh, những xáo động ở quả địa cầu, nhưng mà không ai chú ý 100 nhà bác học giỏi nhứt thế giới xuống lòng biển mất tích. Thì quan niệm của tôi, theo sự suy luân của tôi thì 100 nhà bác học đó không chết, chỉ chờ đúng lúc trở về quả địa cầu giúp nhân loại. cái đó là nên chú ý.
372 Kính thưa Thầy, ông này có nhiều câu hỏi.
Câu hỏi thứ nhất: là về dòng điện đã đi ngược chiều, đó là điều rất quan trọng đang sắp sửa xảy ra. Nhưng ông xin hỏi Thầy, điện năng đó là điện năng gì? Dòng điện đó là dòng điện gì? Có phải đó là dòng điện của Năng lượng Vũ trụ hay là một dòng điện khác? Hay là dòng điện khác nhưng cũng nằm trong vũ trụ?
- Thì dòng điện nằm trong vũ trụ, nói tóm lại là điện năng này của vũ trụ. Thay vì từ trước tới giờ, nó xoay chiều thì trái đất và mặt trăng, mặt trời không bao giờ thay đổi hết, chiều xuôi. Nhưng mà dòng điện bây giờ, không biết vì lý do gì, bắt đầu đi ngược lại. Cũng chu kỳ từ 1975 trở về sau, thay vì đi chiều thuận thì mọi thời tiết như xưa, nhưng mà đi chiều nghịch thì ảnh hưởng quả địa cầu chúng ta ở, ảnh hưởng ngoài vũ trụ, ánh sáng mặt trời, mặt trăng, toàn thể ngoài vũ trụ. Vì chỗ đó mà Thượng Đế mới cho đặc biệt nhứt là ngành Nhân Điện chúng ta, cho mình khả năng để đương đầu với cái Năng lượng Vũ trụ thay đổi và giúp đỡ cho quả địa cầu của chúng ta thay đổi chiều hướng mới, mà từ trước tới giờ không bao giờ thay đổi.
373 Thưa Thầy, ông này xin hỏi: cái gì đã khởi đầu, đã làm cho Năng lượng đi ngược chiều? lý do nào làm cho dòng điện tự nhiên đi ngược lại?
- Luôn luôn trong lãnh vực Tâm linh, chân lý nó thay đổi chiều hướng mới. Nhưng mà cái Năng lượng Vũ trụ từ trước tới giờ, mấy tỷ năm đi dòng xuôi không, thì bây giờ ảnh hưởng một phần của quả địa cầu chúng ta là những chất ô nhiễm dư thừa nó đưa lên làm chất ozone hở, ảnh hưởng ánh sáng mặt trời nó rọi xuống, sức nóng từ trên đưa xuống quả địa cầu và chất dư thừa của quả địa cầu đưa lên, làm hở. Dòng điện nó chạm với nhau, ánh sáng mặt trời nó đưa vô trong quả địa cầu, sức nóng làm đổi chiều dòng điện. Nếu mà hở ra không và nếu không vá lại chất ozone thì chắc chắn quả địa cầu càng ngày sẽ tê liệt toàn bộ, tùy theo vùng, tại vì sức nóng từ ở trên đưa xuống nhiều quá. Vì chỗ đó, dòng điện nó đổi ngược lại.
Do con người tạo, nhưng thật sự, nó cũng phù hợp với chiều hướng mà Thượng Đế muốn thay đổi khi nhân loại ý thức vấn đề tu. Hai phần song song, con ngừơi phá vỡ màng ozone. Vì chỗ đó, hai chiều, chiều Tâm linh thì Thượng Đế muốn thay chiều đổi hướng một quả địa cầu mới, con người mới và cái Năng lượng Vũ trụ xoay chiều đổi hướng bởi con người tạo ra.
374 Khi mà có sự thay đổi như vậy, có nhật thực, nguyệt thực thì hậu quả như thế nào cho quả đất về vấn đề Tâm linh và trên vấn đề vật lý?
- Vì chỗ đó, nguyên lý vật lý, sẽ có một cuộc nhật thực, nguyệt thực, mà vậy thì thay đổi ngoài vũ trụ và trong quả địa cầu chúng ta. Giống như Thầy trình bày mấy bữa nay, nhờ việc đó mà có sự nhật thực nguyệt thực. Thí dụ như tảng băng thì không còn nữa, một năm còn một mùa thay vì bốn mùa, nước biển thành nước ngọt, ngòai ra, con người sẽ thông minh chế biến nhiều cái đặc biệt để sử dụng, không cần máy móc nữa. Thí dụ, dùng ánh sáng mặt trời làm điện năng, biết bao nhiêu thay đổi.
375 Ông xin hỏi thêm là trong lòng quả đất thì có sự thay đổi nào? Trong thể chất của quả địa cầu có sự thay đổi hay không?
- Khi mà những tảng băng nó xuống, những khoáng chất trong quả địa cầu thay đổi. Thay vì đất đai bây giờ phải dùng phân bón thì Năng lượng Vũ trụ cộng thêm thời tiết thay đổi, hoa màu, bằng hình thức nước mặn thành nước ngọt, tảng băng không còn trên mặt đất nữa thì thay đổi khoáng chất trong trái đất rất nhiều, mà ảnh hưởng rất lớn cho con người sống.
376 Thưa Thầy, ông này xin hỏi về Châm cứu. Khi ông trị bệnh bằng châm cứu thì ông nhận thấy, có một sự thay đổi rất lớn từ năm 1991 và 1992 cho đến bây giờ, tất cả các bệnh khi ông trị bệnh thì ông nhận thấy trị dễ dàng hơn trước đây 2 năm. Bây giờ trị rất khó. Hồi xưa, khi trị bệnh bằng tâm lý, có nói chuyện với họ và giúp họ cũng dễ hơn. Những năm này, về mặt tâm lý trị bệnh để giúp cho họ hiểu những tình trạng cũng khó hơn, thì ông kết cục là đã có sự thay đổi rất lớn. Ảnh hưởng về sự hiểu biết và sự phát triển về Tâm linh. Trước đó, thì khi giúp người ta có dễ hơn, về mặt tâm lý cũng dễ. Nhưng bây giờ, dù có giúp họ trên phương diện Tâm lý cũng khó hơn. Ông kết cục là: những gì Thầy dạy, vì thời gian hiện tại có một sự thay đổi về mặt phát triển Tâm linh, và cũng như Thầy đã nói, nếu chiều hướng mới là chiều hướng phát triển về Tâm linh mà mình không theo, đi ngược dòng lại cũng như mình tự hại mình. Thì có nhiều người bây giờ không thể nào vượt qua khỏi được nữa, vì họ không theo cái trình độ phát triển và đổi mới của vấn đề Tâm linh. Ông hỏi Thầy nghĩ gì về việc này?
- Bây giờ dòng điện đi ngược, tại chu kì sau cùng của thế kỷ 20 để chuyển tiếp thế kỷ 21 thì con người luôn luôn hướng về Tâm linh. Vì chỗ đó, khi dòng điện đi xuôi từ trước tới giờ, vật chất không, không bao giờ hướng về Tâm linh hết. Lần đầu tiên dòng điện đi ngược, ảnh hưởng một phần rất lớn là quả địa cầu chúng ta làm ozone bị hở trong lãnh vực khoa học. Trong lãnh vực nhân loại ở quả địa cầu chúng ta ý thức vấn đề Tâm linh thì dòng điện đổi chiều ngược, thì những anh chị em nào phải cùng một dòng điện thì mới tồn tại, khác dòng điện thì chắc chắn không tồn tại. Do đó, trong tương lai, anh chị em nói người ta không nghe được, tại đi ngược chiều. Anh chị em nói, người ta người ta đi đường này, người ta nghe đường này thì đâu có thể nào kết hợp được? Vì chỗ đó, trong tương lai, chỉ cần mở luân xa thôi, cấp 1, cấp 2, chỉ cần mở luân xa 1 lần duy nhứt thôi. Thì hồi xưa nói một câu người ta không nghe, bây giờ nói nửa câu người ta cũng nghe. Tại vì khi dòng điện khai mở luân xa cho bệnh nhân thì dòng điện của mình, chính dòng điện này là dòng điện Tâm linh. Mình dùng danh từ dòng điện Tâm linh là khi khai mở luân xa cho người ta. Khi mở luân xa cho người ta, nói người ta nghe liền, và khi truyền điện người ta thì điện vô rất mau.
Do đó, thì tất cả trong tương lai, nhân loại sẽ học môn này. Tại vì đi nghịch chiều họ bị bệnh, bị đau, chỉ có lại anh chị em trị bệnh thôi chứ đâu có ai trị bệnh được? bác sĩ trị không được, thuốc men trị không được mà lại anh chị em thì cùng một dòng điện, anh chị em truyền điện vô, kích thích hệ thần kinh, tế bào giúp cho người ta hết bệnh bớt đau dễ dàng.
Thành ra, muốn nhân loại ý thức đường tu thì phải phù hợp với cái năng lượng vũ trụ. Còn nếu anh chị em đi nghịch chiều thì chắc chắn bị hủy diệt. Cũng như tôi nói ngày hôm qua, trong tương lai, chỉ có một đường duy nhứt trong thế kỷ 21, sanh ra quẹo tay mặt, quẹo trái thì dưới sông, đi thẳng thì nguy hiểm, chỉ có một đường duy nhứt, sanh lên thì quẹo mặt thì tồn tại, còn không chịu quẹo mặt, đi thẳng thì rớt xuống biển, chết, quẹo trái thì rớt xuống lò lửa, chết. một trong hai cái, chết hết, chỉ có đường duy nhứt là quẹo mặt thì tồn tại.
377 Tất cả những sự thay đổi đó xảy ra rất nhanh, và hiện tại, có nhiều phương pháp trị bệnh khác nhau xuất hiện. chẳng hạn như Vi lượng đồng căn hay những phương pháp khác dùng để giúp cho bệnh nhân. Ông nghĩ rằng, trong tương lai, tất cả những phương pháp đó sẽ không cần thiết nữa, có phải vậy không?
- Trong tương lai còn dùng nhưng không hữu hiệu. Cũng như một số anh chị em bác sĩ trong tương lai không có đủ khả năng thuốc men trị cho người ta, không có đủ phương tiện trị cho người ta. Thì anh chị em bắt buộc phải học cái ngành này, học ngành này có 2 cái lợi. Cái lợi nhứ nhứt thì nghiên cứu được trong ngành Nhân điện, cái lợi thứ hai thì trị bệnh bằng thuốc, nhưng tôi cho anh chị em biết, thuốc không còn hiệu nghiệm nữa. Khi chúng ta có năng lực dồi dào rồi, thay vì chảy máu phải băng bột này kia thì đặt tay như vậy, hết, thì đâu còn giá trị gì thuốc men nữa? Thì tất cả anh chị em khoa học sẽ nghiên cứu hết trong lãnh vực trong ngành Nhân điện này để phát triển giúp cho mọi người trong lãnh vực y khoa, khoa học, lần lượt, những anh chị em đó sẽ học cái ngành của chúng ta. Chứ bây giờ, anh chị em thấy, thứ nhứt là không có thuốc men đủ để giúp người ta hết bệnh. thứ hai, bây giờ trị bệnh hoài không hết thì chán nản, thì phải đổi chiều hướng. Trong khi đó thì ngành Nhân điện càng ngày càng phát triển, trị thời gian rất ngắn, hết bệnh hết đau. Còn bác sĩ trị thời gian dài mà không hết đau thì bắt buộc anh chị em đó phải đổi chiều. Cũng như tôi nói có 3 chiều, hồi xưa thì đi trái cũng được, đi thẳng cũng được. bây giờ có một chiều một, nếu đi trái thì không có bệnh nhân, đi thẳng thì bệnh nhân cũng không có, chỉ có một đường duy nhứt là phải quẹo mặt thôi, mới có bệnh nhân để giúp người ta.
Vì chỗ đó, khi có bàn tay Thượng Đế xoay chiều đổi hướng mới nhanh. Chứ anh chị em thấy, 6 tỷ năm, đâu có thay đổi? bánh xe trước đi tới, bánh xe sau đi tới, một chiều, đi hoài, không bao giờ đổi chiều được, sáu tỷ năm. Bây giờ chiều hướng mới thì thay đổi hoàn toàn hết. thì những anh chị em khoa học giỏi nhứt châu Atlantis mà còn thua cuộc Thượng Đế thì bây giờ anh chị em so với hồi xưa, cách nay hai trăm ngàn năm, những người châu Atlantis và ngay bây giờ. Thì những người khoa học gia hiện tại bây giờ quá dở, dở thật dở, những người kiến trúc cũng không được hay. Nếu kiên trúc hay thì xây dựng Kim tự tháp được rồi, không được. Anh chị em bác sĩ giỏi thì tất cả những bệnh trạng thì trị được, dù cho bệnh nặng, bệnh nhẹ rốt cuộc cũng không trị được luôn, càng ngày càng xuống chứ không phải càng ngày càng lên. Thì anh chị em phải tìm một phương pháp mới nào để đáp ứng nhu cầu giúp cho người bệnh hết đau, chứ một chỗ cứ nghiên cứu hoài, thất bại… không có đáp ứng nhu cầu. trong khi đó, những anh chị em khác đi nghiên cứu thành công rồi thì chắc chắn trước sau, sau trước những người đó sẽ đi cùng theo mình.
378 Bà Berber xin hỏi về 100 nhà bác học mất tích. Vì sao đúng thời điểm đó, 1980 thì tự nhiên họ lại mất tích đi? Và hoàn toàn biến mất đí? Tại sao không trốn một nơi nào đó mà lại hoàn toàn mất tích để không ai có thể tìm được? Và sự hiểu biết của họ là gì? Vì sao họ đi? Có phải vì thấy con người không áp dụng khoa học một cách đúng như họ mong muốn? và tại sao khi họ mất tích, không ai biết được hết? vì không có đăng trên báo. Và những cái đĩa bay có liên hệ gì tới sự mất tích này không?
- Bây giờ 100 nhà bác học mất tích lúc đó gồm những nhà bác học giỏi nhứt thế giới, xã hội chủ nghĩa có, các nước cộng sản có, các nước tư bản có, kết hợp lại chứ không phải tư bản không. Những nhà khoa học kết hợp lại để nghiên cứu giúp quả địa cầu chúng ta ở, nhưng mà khi tất cả xuống dưới tìm Thủy đỉnh đi thì quyết định dứt khoát bỏ quả địa cầu vì những người đó giỏi nhứt. thành ra, họ liên lạc với trên được mà trên này không liên lạc với họ được.
Lúc đó truyền thanh, báo chí có đăng và tất cả nhà ngoại giao của các nước lo ngại. trong đó có 5 nhà ngoại giao lớn nhứt, đó là Anh, Pháp, Mỹ, Trung Quốc và Liên Xô. Đó là 5 nước của Đại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc có quyền quyết định cho quốc gia nào muốn vô Liên hiệp quốc, 5 thành viên đó bỏ phiếu thì mới được chấp nhận. 5 nhà ngoại giao lớn nhứt đó tuyển người đi tìm những vị Thầy giống như tôi để tìm vị trí con tàu mất tích, chứ hệ thống liên lạc mất tích luôn.
Theo tôi nhận định, những nhà bác học đó giỏi lắm, họ không bao giờ trở về trái đất đâu, nếu trên quả địa cầu này không đáp ứng nhu cầu giúp nhân loại thì họ không bao giờ trở về trái đất. Mà họ cũng biết được vậy, họ biết là họ đi là họ sẽ vĩnh viễn đi. Khi nào nhân loại ý thức được giúp nhân loại thì họ sẽ trở về. Tôi biết nhiều chứ không phải tôi không biết đâu.
Còn liên hệ về vấn đề đĩa bay là một hình thức giả tưởng không bao giờ có thiệt. Đừng bao giờ nghĩ rằng đĩa bay có hết. Nhưng những người đó sẽ trở về quả địa cầu mà không ai biết, dưới một hình thức khác chứ không phải dùng đĩa bay lên đây. Nếu dùng đĩa bay lên đây thì chắc chắn sẽ bị cô lập rồi. nhưng mà không có một trường hợp nào mà đĩa bay xuống dưới lòng đất của chúng ta được. Bởi lẽ là năng lực của đĩa bay rất mạnh, mà năng lực rất mạnh thì làm sao đáp xuống quả địa cầu chúng ta được? đáp sẽ thiêu hủy những vùng phụ cận. Bao nhiêu lần tôi dạy, cũng có một số nhà khoa học nêu ra vấn đề đĩa bay, tôi dẫn giải giống như bây giờ, đĩa bay là giả, không có thiệt.
379 Bà này xin hỏi, lúc lớp 5 ở Lucern Thầy có kể là Thầy đi Ai Cập, lúc đó thì có 2nhóm. Một nhóm thì chịu theo Thầy, còn một nhóm thì chống lại. Thì trong thế giới linh hồn cũng giống như thế giới ở quả địa cầu này, cũng có linh hồn xấu và tốt. Mà vì sao lại có 2 nhóm linh hồn đối ngược nhau như vậy? Và nhóm linh hồn đi theo Thầy thì họ đã giúp được gì cho Thầy?
- Những người này là những người Thầy giỏi, những linh hồn giỏi, họ có đủ khả năng giống như mình, nhưng họ không theo mình, ý họ muốn làm riêng tư. Thì cũng có một nhóm linh hồn giỏi biết được tôi giúp nhân loại thì chắc chắn họ theo tôi.
Nhưng suốt 6 năm nay, lần lần những linh hồn chống tôi thì theo tôi. Đáng lẽ chống tôi, gây mọi trở ngại cho tôi, coi như dẹp bỏ ngành Nhân điện này. Họ cũng giỏi lắm, tại họ là Thầy rất giỏi. Nhưng họ quên rằng, tôi giống như họ, trước kia là bạn đồng hành, họ 10 tôi cũng 10, họ 9 tôi cũng 9, giống nhau hết. nhưng khi tôi tái kiếp xuống này rồi thì ngoài tôi ra, giống như mấy ông hồi xưa. Thì tôi, ngoài sau có Thượng Đế giúp, mấy ông không thấy cái này, Thượng Đế che lại. Thành ra, ông tưởng là bạn đồng hành, bây giờ tôi ra tôi làm nhiều việc quá, biết bao nhiêu người đi theo tôi, mà họ muốn như vậy mà không được. trong khi đó thì tôi được mà họ không thây được là Thượng Đế giúp cho tôi. Nếu thấy được Thượng Đế giúp cho tôi thì họ đâu có chống lại tôi? Thì có một số, sau thời gian này biết tôi được Thượng Đế giúp cho tôi thì họ đâu có chống lại tôi? Thì có một số, sau thời gian này biết tôi được Thượng Đế giúp,có khả năng giúp nhân loại thì họ theo tôi.
Nhưng bây giờ cũng còn một số mà số rất ít của những người giỏi nhứt bên Ai Cập, đó là những linh hồn của châu Atlantis chuyển qua Ai Cập, có chứ không phải có. Vì nhiều Thầy giỏi lắm. vì chỗ đó, nhiều ông thầy giỏi mới dạy những đệ tử dùng âm binh, bùa ngải để xâm nhập vô thể xác người ta làm người ta bị bệnh, anh chị em thấy không? Nhưng gặp mình thì mình thâu hết tại mình thâu hết giúp cho người ta, không phải thâu để bắt người ta. Khi nào thâu bắt người ta thì người ta sợ, còn anh chị em thâu những linh hồn, giúp cho những linh hồn đó tái kiếp đi tu thì chắc chắn người ta sẽ cảm ơn mình chứ không có đối kỵ.
– Bà này hỏi những linh hồn đi theo Thầy có giúp được Thầy chưa? Và giúp như thế nào?
- Thì giúp trong cái lối Thầy đi, Thầy dạy. chận đứng, thí dụ bây giờ nó làm Thầy trở ngại. Thí dụ như bây giờ xâm nhập vô một người nào đó để phá Thầy, nhưng mà Thầy hóa giải. Thí dụ như bây giờ mấy linh hồn giỏi nè. Bây giờ thí dụ, tôi tương cô A vậy cho chắc ăn đi, cô A đi theo tôi. Thì chỉ có người nào gần tôi mới phá tôi được chứ đâu có ai làm sao phá tôi được? thì cô A đó phá tôi, nếu mà giúp tôi được thì tốt, giúp tôi không được thì Thượng Đế cầm, làm ơn đi ra đi cô A.
Cô B vô, cô B vô, nếu tốt thì đi theo, không được, cô B ra luôn. Thành ra, luôn luôn tôi đi một mình không, chứ làm sao bây giờ? Không ai đi theo, phải đi một mình chứ sao bây giờ? Nếu giúp được thì ở lại giúp còn không được thì đi ra.
Many, many times, trouble for me, check out, check out, check out… many many times check out. Check in, check out. Only one follow me, me follow me.
380 Thưa Thầy, ông này hỏi là, những người mà đi theo Thầy là những người được luân xa mở 100% thì làm sao bị nhập bởi linh hồn bất tử bất diệt để phá?
- Thí dụ bây giờ linh hồn anh chị em, luân xa mở 100%. Khi mà người đó giận Thầy, muốn gây trở ngại cho Thầy, họ đâu coi Thầy là Thầy? lúc mà tức giận, họ không chấp nhận Thầy là Thầy nữa mà quên Thầy, bỏ Thầy, gây lộn với Thầy thì tách rời Thầy, mà tách rời Thầy thì đâu còn luân xa nữa? Tôi dạy cái này, đúng lúc đó thì người ta chấp nhận vô thì người đó mới bắt đầu phá Thầy.
Tại tôi nói có 4 điều kiện để anh chị em còn 0%. Thứ nhứt là anh chị em chối bỏ Thầy, giận Thầy là chối bỏ Thầy, zero% liền, mà zero% thì những linh hồn giỏi nó chờ cơ hội xâm nhập vô mới phá Thầy được. Khi tức giận, chối bỏ Thầy là còn Zero liền, trở lại người thường thì những linh hồn giỏi của Ai Cập chờ đợi cái này, đi theo hoài, chờ đợi cái này. Hễ vừa giận Thầy, điều kiện mà coi như bít luân xa, nhảy vô liền.
Trừ trường hợp mà Thầy khoan hồng thì cent pour cent trở lại, còn Thầy không khoan hồng thì zero%, allez, đi ra ngoài, check out, no check in.
Có bốn điều kiện mà vi phạm điều kiện thứ nhứt, coi như zero. Thì những linh hồn bất tử bất diệt nó xâm nhập dễ dàng lắm. Tuy nhiên, những linh hồn giỏi nó xâm nhập càng dễ nữa. Anh chị em biết những ông Thầy ở Ai Cập là những linh hồn giỏi không, họ điều khiển mình được. Vì chỗ đó, mà khi mình được mở luân xa 100%, họ điều khiển mình không được, nhưng mà con zero%. Một khoảnh khắc thôi, tức giận rồi một cái là bỏ Thầy ra, nó vô liền, phá lúc đó, phá lúc đó rồi, không phải thường trực luôn, nhảy ra. Lúc đó Thượng Đế thấy không được rồi, cho người này ra để cho họ ý thức lại. Mà thường đi ra, đi luôn, ít có trở ngại lắm, go far away rồi, coi như Thượng Đế cho đi ra rồi. Thầy cũng vẫn cho luân xa 100%. Nhưng mà Thầy giúp rồi, Thượng Đế thấy cái này để gây trở ngại thì phải đưa cái này ra, chứ để trở ngại hoài, trở ngại cho Thầy không sao, nhưng nếu trở ngại cho Thầy thì sẽ trở ngại cho học trò. Vì chỗ đó, Thượng Đế thấy vậy cho đi ra, mà Thầy cũng không luyến tiếc. Thầy không luyến tiếc là vì Thượng Đế chận, chứ nhiều khi Thầy cũng thương lắm, Thầy bằng xương bằng thịt sao không thương được? cũng có tình cảm thương nhưng mà Thượng Đế không cho thương thì sao bây giờ? Thượng Đế cho đi xa rồi, sao thương nổi?
381 Bà này xin hỏi, lần đầu tiên bà gặp người có luân xa 1 mở, đó là Thầy, rồi những ông Thầy khác thì sao? Chẳng hạn như ông Krishnamurti, ông Saibala có luân xa 1 mở hay không? Và nếu Thầy có luân xa 1 mở thì cảm giác thế nào? Và làm được những gì?
- Bây giờ không có ông Thầy nào có, nếu không thì khai mở luân xa được. Mà nếu luân xa 1 khai mở rồi mà anh chị em có trách nhiệm mới thực hiện được thôi. Còn không có trách nhiệm thì dạy học cũng không được luôn. Giống như ông thứ Nhất, thứ Nhì, đâu có được, chờ, wait. Ông khai mở luân xa rồi thì ông chờ thôi.
Nhưng khi khai mở luân xa, cái đầu mình giỏi vô cùng, cái gì cũng biết hết, giống như tôi. Bây giờ anh chị em muốn biết phải không? trong tương lai mà khai mở luân xa người ta hỏi cái gì anh chị em cũng biết hết. Cái gì người ta hỏi, anh chị em cũng trả lời thông suốt, không có một trở ngại gì. Giống như tôi, tôi đâu có biết ngày hôm nay anh chị em hỏi cái gì? Tôi đâu có sắp đặt bài, mỗi người hỏi một cách, một số hỏi khoa học, một số hỏi Tâm linh, thì câu Tâm linh hay bất cứ câu gì tôi trả lời cũng được hết.
Trong tương lai là vậy, giỏi là giỏi như vậy. còn không khai mở, không biết gì đâu. Hỏi thì kẹt, hỏi thì kẹt, biết chừng 30-40 %. Còn khi mở luân xa 1, 100% rồi thì cái gì người ta hỏi anh chị em trả lời cũng được. anh chị em không học trả lời cũng được. mặc dầu anh chị em không biết khoa học nhưng anh chị em chứng minh những hệ thống này, hệ thống này nhưng danh từ khoa học không biết, nhưng vẫn chứng minh được, vẫn hiểu biết được trong y lý, bệnh lý như thế nào?
Khi mà mở luân xa 1 thì tiếp xúc với Thượng Đế dễ dàng lắm, mà khi tiếp xúc với Thượng Đế thì chỉ nghe lời Thượng Đế, biểu làm gì, làm cái đó, cãi không được.
– Bà hỏi trong tương lai, Thầy có mở luân xa 1 cho bà được không?
- Anh chị em đừng có lo, bây giờ học lớp 6 trước, khi nào học lớp 7, học xong lớp 6 một thời gian, đợi một thời gian ngắn, không lâu rôi tôi hy vọng nhiều người học được lớp 7. Tất cả những học viên học lớp 7 sẽ được mở luân xa 1. Tôi không biết bao nhiêu người, có thể 49, 67 hay 76 người, tôi không biết. Tại vì tôi muốn dạy 120 ngừơi cho lớp 6.
382 Ông này xin hỏi về những người mà phản Thầy hoặc phá Thầy. Thầy nói là những người đó có thể có những linh hồn cao nhập vào để phá Thầy. Ông xin hỏi: nếu những người mà mình biết được thì mình có cảm nhận từ luân xa 3 trở xuống hay luân xa 3 tới luân xa 5? Trong trường hợp đó thì chỉ có Thầy mới giúp được những linh hồn đó?
- Có hai cách. Nếu anh chị em cảm nhận từ cạnh luân xa 3 trở xuống thì anh chị em giúp được, cạnh luân xa 4 lên luân xa 5, không giúp được. Ngay cả tôi cũng không giúp được luôn, tại cái đó là giữa linh hồn với linh hồn cá nhân của người đó là chuyện của người ta.
Nếu đi phá người ta thì anh chị em từ từ xuống chứ không lên. Nếu giúp cho người ta thì từ từ lên. Xuống đây có nghĩa là đi theo tôi, chắc ăn nhứt. Tại những linh hồn từ cạnh luân xa 3 trở lên là những linh hồn giỏi, họ phá không được thì chỉ có nước đi theo.
Tại hồi đó, tôi có nói cho anh chị em nghe một câu, chắc có lẽ một số biết “ tôi nói tất cả những người Thầy mà đánh tôi, chống lại tôi, tôi chấp nhận hết, nếu tôi thua cuộc với họ. Còn nếu thua tôi, đánh tôi mà thua tôi thì có một đường duy nhứt mà tồn tại là phải đi tu, theo tôi đi tu, còn không đi tu thì chết, cái đó tôi không đảm bảo”. Do đó, những linh hồn giỏi thì chống lại tôi mà thất bại thì đi theo tôi tu hết.
383 Ông này xin hỏi về việc quay luân xa. Thì trong mỗi luân xa theo như ông hiểu thì có một sự quân bình giữa phần âm và dương. Khi luân xa quay thì phần âm và dương có tách rời ra khỏi nhau không? Vì khi quay thì có sức mạnh thì có một sức đẩy ra. Và khi luân xa quay thì có ảnh hưởng gì trên cơ thể về phần tâm lý và trên cơ thể?
- Tại vì anh chị em nghĩ cái luân xa có âm có dương, chứ thật sự luân xa là một “ Trung tâm điểm hệ thần kinh” nhưng mà dòng máu trong cơ thể tạo bởi 2 lượng máu và có hai cái động mạch và tĩnh mạch thì động mạch thiếu thì tăng cường năng lực cho mạnh, nói tóm lại là quân bình cơ thể mình. Nếu trong cơ thể không quân bình bằng nhiệt độ, nếu 35 độ thì chắc chắn bệnh, nếu 42 độ thì chắc chắn đau. Nói tóm lại, tất cả từ trên não trở xuống chân, nơi nào quân bình nhiệt độ thì chắc chắn không có bị bệnh, bị đau, nơi nào nhiệt độ thấp hoặc cao là nơi đó bị đau. Thí dụ, bây giờ cái xương sườn, có một số đau xương sườn hoài. Thí dụ, ngồi trên xe dùng máy lạnh direct ngay chỗ anh chị em hoài làm cho anh chị em bị lạnh, lạnh thì trên này có 32 độ thôi, thì luôn luôn chỗ này bị đau, bị nhức. muốn hết đau, hết nhức thì phải trị bệnh hoặc thoa dầu vô. Mà thoa dầu vô thì cũng không được, tại vì trong này nó lạnh rồi, những thớ thịt nó lạnh quá rồi, mỗi ngày máy lạnh vô hoài, vì chỗ đó làm cho bị đau.
Đừng bao giờ nghĩ rằng có âm có dương, không bao giờ có âm dương trong cơ thể chúng ta. Âm dương thì ở ngoài được, trong cơ thể thì có động mạch, tĩnh mạch và những luân xa trong cơ thể chúng ta, đó là trung tâm điểm hệ thần kinh, như vậy mới phù hợp với khoa học. còn anh chị em muốn nói vấn đề âm dương thì phải đưa ra ngoài cơ thể. Chứ còn trong cơ thể, anh chị em nói âm dương, cái này là không đúng theo nguyên tắc vấn đề khoa học, mà những nhà khoa học không chịu cái này. Nhưng mà anh chị em nói nhiệt độ thì nó chịu. Khi nào mà nhân loại ý thức được rồi, anh chị em học tới lớp 7 tôi sẽ giải thích, luân xa khác chứ không phải vậy đâu! Dạy tới lớp 6 cũng chưa giải thích cho anh chị em nghe nữa, chừng nào anh chị em chuẩn bị khai mở luân xa 1 thì tôi giải thích rõ ràng vấn đề luân xa, không ai biết được cái này đâu, dù cho học lớp 6 cũng chưa giải thích nữa. Khi nào chuẩn bị khai mở luân xa số 1 tôi sẽ giải thích cho nghe, nó không đơn giản vậy đâu, nó tinh vi lắm, chứ nếu đơn giản vậy thì mấy triệu năm nay, người ta thực hiện được rồi. không bao giờ thực hiện được. Nó tinh vi tới mức độ đó. Nhưng mà tôi dành riêng cho lớp 7. anh chị em hỏi không bao giờ trả lời, dù cho học lớp 6 cũng chưa trả lời được.
Chừng nào khai mở luân xa số một tôi mới trả lời cho cent pour cent.
384 Có quan niệm nói là chúng ta đang sống trong thời kỳ “ Kaliyoga” chữ Phạn, thời kỳ này là thời kỳ sắt. Mỗi một thời kỳ có thể kéo dài 26 000 năm, và chúng ta sắp sửa qua một thời kỳ mới sẽ là thời kỳ vàng, và sau đó sẽ là thời kỳ bạc, đủ thứ thời kỳ hết. Ông xin hỏi ý nghĩa của những thời kỳ được chia như vậy?
- Đó là vấn đề sách vở ghi, những nhà bác học hiện tại cứ mỗi một chu kỳ là 36 000 năm thay đổi quả địa cầu này. Nhưng mà nhiều lần 36 000 năm rồi thì không có lần nào giống như lần này hết, đó là nhà khoa học minh định. Thì giờ phút cuối cùng này là cuối thế kỷ 20 này, tính trước tính sau khoảng 6 tỷ năm chưa có bao giờ lần nào giống lần này. Bất cứ dưới hình thể nào, chu kỳ nào của 26 000 năm hoặc 36 000 năm thì không có giống thời kỳ của chúng ta đang chuẩn bị vào thế kỷ mới. Thế kỷ mới là quả địa cầu mới, con người mới chứ không phải giống như những thế kỷ mới từ trước.
Thành ra những sự nghiên cứu cách nay 200 000 năm về trước, những ngừơi châu Atlantis làm cái gì cũng được hết, chế biến cái gì cũng được hết bằng sixième sens, bằng Năng lượng Vũ trụ. Nhưng có một lỗi lầm lớn nhứt là chối bỏ Thượng Đế nên bị hủy diệt. Gần nhứt là 200 000 năm nay, người giỏi nhứt ở quả địa cầu chúng ta là người châu Atlantis, còn trước nữa, mình đâu có nghiên cứu? thì sau 200 000 năm nay, tới giờ phút này, cứ mỗi một chu kỳ 36 000 năm thì những nhà bác học đang lo ngại. Họ tính là cuối thế kỷ này là chu kỳ của thứ 36 000 năm của những nhà khoa học, thành ra họ cũng biết được là có một sắc dân tái tục trở lại để giúp nhân loại và có thể là control nhân loại. Mà đây không phải là họ sợ Trung Quốc, không phải họ lo sợ Nhật Bổn, mà không phải họ lo sợ Đại Hàn mà họ sợ một sắc dân đặc biệt xuất hiện để kiểm soát toàn thể nhân loại, mà họ không biết sắc dân nào. Nhiều lần họ hỏi tôi cái này, tôi trả lời, tới giờ phút này tôi không biết. Họ nghĩ nhiều lắm chứ không phải như chúng ta đâu. Vì chỗ đó, họ đã nhiều lần qua Ai Cập, mục đích của họ là tìm cái sắc dân còn sót lại ở châu Atlantis mà chia ra nhiều nhánh, mà họ nghĩ rằng những người đó còn sống. nhưng mà tôi có trả lời một câu như thế này: “ anh chị em là nhà khoa học thì không có lý do gì những người tồn tại mà suốt năm ba chục ngàn năm nay còn sống, thì chắc chắn người đó không cầm đầu thế giới, cũng cầm đầu thế giới được bởi lẽ là sống năm ba chục ngàn năm nay mà chưa bao giờ lịch sử có cái này”. Họ vẫn nghi những chuyện họ vẫn nghi thì chuyện của họ nghi. Nhưng mà tôi trình bày với họ trong lãnh vực khoa học, trong lãnh vực Tâm linh thì họ ghi chú những điểm đó và họ nghe tôi. Nhưng phần nghiên cứu tiếp, không biết họ có nghiên cứu không, nhưng mà tôi vẫn trả lời, đừng bao giờ anh chị em là nhà khoa học mà trừu tượng những hình ảnh mà con người sống hai ba chục ngàn năm. Không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
385 Trong tương lai thì loài người chỉ có một giống, một sắc dân mà thôi?
- No, I don’t know. Bây giờ Thầy chưa biết. nhưng có một cái là tất cả những tư tưởng của các sắc dân trên thế giới sẽ đồng nhứt, không có bị xáo trộn như thời kỳ trước.
386 Từ mấy trăm ngàn năm nay đã có rất nhiều vị Thầy cao cả xuống giúp, nhưng người đời không tin và không học được gì hết. Nếu họ có học hỏi được thì cũng hiểu một cách sai lầm. Do đó mới có ngày hôm nay. Nhưng vì sao bây giờ họ sẽ nghe Thầy và hiểu được Thầy? Có phải là vì nhân loại đã được luân xa mở 100% hay là đây là thời kỳ chót, nếu họ không hiểu được thì sẽ bị hủy diệt và thay vì đi đến một quả địa cầu cao hơn thì lại sẽ đi đến một quả địa cầu trình độ kém hơn?
- Cũng quả địa cầu này. Sở dĩ thế kỷ 20 này, tất cả những linh hồn giỏi tái kiếp lại hết, cùng đồng loạt tái kiếp hết bởi con người chúng ta ở năm châu, vì chỗ đó, tất cả năm châu sẽ nắm tay lại, toàn là những người giỏi không, thì những người giỏi mới giúp cho những người dở mới được. còn nếu những linh hồn giỏi không tái kiếp thì chắc chắn không có thực hiện, mà Thượng Đế cũng không có giao. Vì chỗ họ tái kiếp và những gì bỏ dở từ trước tới giờ không thực hiện được thì chính những người đó tái kiếp trở lại để thực hiện. Giống như sự hiểu biết của chúng ta quá thấp mà tưởng là cao, thành ra bị thất bại. Vì chỗ thất bại, chúng ta tỉnh thức là bây giờ phải có bàn tay của Thượng Đế giúp thì mới thành công được. Thì lúc ý thức như vậy, Thượng Đế cho tái kiếp liền, bắt đầu một chương trình mới, cuộc đời mới.
Về vấn đề mở luân xa, tính chu kỳ của thế kỷ 20 thôi, đừng tính xa vời. Tính nguyên một trăm năm nay, tất cả Thầy muốn tu, muốn đạt được khai mở luân xa là cả một điều khó khăn, không bao giờ được chứ không phải khó khăn. Khi người ta ngồi thiền 50, 60 năm không mở luân xa được. còn anh chị em không ngồi thiền ngày nào mà được khai mở luân xa thì thấy là vượt bực rồi, con người sẽ thay đổi.
387 Khi luân xa quay thì theo chiều đồng hồ, nhưng khi có nhật thực, nguyệt thực mà mọi sự đều đổi hết thì luân xa có quay ngược chiều không?
- Tôi chỉ cho anh chị em hồi lớp 4 rồi, cái tốc độ luân xa quay nhanh lắm, dòng điện ở ngòai thì nó ngược còn trong cơ thể thì đâu có đi ngược chiều được? Thành ra, đừng có lo cái này. Cái quan trọn nhứt là anh chị em cảm nhận luân xa. Sở dĩ tôi nhắc cho anh chị em biết là đừng bao giờ bị chi phối bởi những luân xa quay xuôi hay quay ngược, làm phối ngày tối lo nghĩ hoài, không biết quay luân xa bữa nay quay xuôi rồi ngày mai tôi quay ngược, lo vậy hoài, không tính được cái gì hết. những cái nào cần thiết suy nghĩ, những cái nào không cần thiết thì bỏ bớt đi. Tránh tình trạng đó để tinh thần luôn luôn thoải mái, luôn luôn trong đầu trống rỗng, mà trống rỗng thì tiếp xúc được điện năng của Thượng Đế rất nhiều.
388 Lớp 4 năm 1995 thì Thầy có giải thích là khi chúng con được mở luân xa 100% thì chúng ta có thể trị bệnh được, và khi chúng ta trị bệnh với tất cả tình thương và giúp người khác thì có ảnh hưởng tốt cho chính chúng ta, và phước đức đó ta có thể cho ông bà tổ phụ, con cái đời trước, đời sau. Nhưng mà Thầy lại giải thích, khi chúng ta chết và tái kiếp lại, cho đến bây giờ thì chúng ta không được chọn gia đình. Thì những phước đức mà chúng ta đã làm được thì cho những gia đình của những kiếp trước hay là cho gia đình của những kiếp sau này?
- Tôi thí dụ, bây giờ anh chị em đang sống. Thời kỳ này học được ngành Nhân Điện trị bệnh cho ngừơi ta, 15 năm sau. Vì anh chị em giúp biết bao nhiêu người, người ta biết tên anh chị em, 15 năm sau anh chị em quên lãng đi, nhưng anh chị em có con, con anh chị em đi qua bên Pháp, con đi Bỉ, Thụy Sĩ, sau 15 năm, nó nghèo, không có công ăn việc làm, vô một cái sở xin việc làm. Sau khi người ta coi lý lịch nó, hỏi nó ba nó hồi xưa làm cái gì? Nó nói, ba tôi hồi xưa làm trong trung tâm Nhân Điện ở Hòa Lan thì ông chủ nói: “ hồi xưa nhờ ba mày, tao học, bây giờ tao thành công, giàu, thôi bây giờ mướn người ta vô thì ba ngàn, còn mày, tao cho năm ngàn một tháng…”. Đó là một hình thức mình tạo phước đức cho con mình hưởng trong tương lai. Tại mình giúp nhiều người, đâu có biết mình giúp ai đâu? Nhưng mà trong tương lai, những người mình giúp thì họ sẽ giúp cho con cháu, gia đình mình. Sự thật là nó vậy.
Còn những kiếp trước, tôi nói ra đây thì để cho anh chị em học bài luôn. Nếu ông bà tổ phụ mình được may mắn mà chết, tái kiếp liền thì điều đó tốt. nếu ông bà tổ phụ mình không được may mắn, thời gian rất dài, chưa tái kiếp được thì anh chị em tạo những phước đức này giúp cho ông bà tổ phụ mình tái kiếp để tiến hóa. Một trong hai cái anh chị em đều được hưởng. Nhưng cái phần thưởng này thì Thượng Đế chấm công, anh chị em khỏi lo. Thượng Đế thấy anh chị em làm nhiều quá, bây giờ chia cho gia đình tổ phụ chưa tái kiếp, giúp cho tái kiếp. Còn gia đình anh chị em trong tương lai, nếu cần sự giúp đỡ thì có những học trò hoặc những bạn đồng môn sẽ giúp đỡ con mình. Một trong hai trường hợp vẫn được hết. quá khứ, hiện tại, được hết.
Hiện tại bây giờ anh chị em tạo có mười phước đức, mai mốt con anh chị em tạo 100 phước đức thì sao? Hơn anh chị em thì sao? Điều này là tốt, vì dù muốn dù không, con của chúng ta cũng ý thức được một phần khi chúng ta làm chuyện này. Thì trong tương lai, anh chị em có chết thì con anh chị em nói “ hồi xưa ba tôi làm thế này, thế này…” thì chắc chắn nó sẽ tiếp tục, mà tiếp tục thì cuộc đời nó sẽ sung sướng. Cái nào cũng được hết. Bởi vậy, luôn luôn anh chị em nhớ trong gia đình bây giờ trồng cây táo thì cây táo anh chị em hưởng đã đành, rồi những người trong gia đình, con cháu cũng hưởng cây táo này. Đôi khi hái trái promme này để trên bàn thờ, mặc dầu ông bà tổ phụ mình không ăn nhưng cũng thấy anh chị em có lòng tốt, đưa những trái promme đó cho ông bà thấy, coi như là cúng. Được hết. Đó là một hình thức anh chị em tạo phước đức thì người ta chết rồi cũng được hưởng và người sống hiện tại cũng được hưởng luôn. Còn kiếp tới thì đâu có biết được? khác rồi.
389 Bà xin hỏi về linh hồn bất tử bất diệt. Bà biết rằng có nhiêu linh hồn đang chờ đợi để được giúp và tất cả những người học Nhân Điện với luân xa mở 100% có thể giúp những linh hồn bất tử bất diệt đó. Nhưng có một điều là, nhiều người học được mở luân xa 100% thì cảm nhận liền, giúp được liền, nhưng một số về, nhiều khi cả năm cũng chưa biết đưa linh hồn bất tử bất diệt đi. Vì sao họ không cảm nhận và sao lại có sự khác biệt đó?
- Thứ nhứt, tâm lý nhiều người là họ sợ lắm. Họ sợ thì không trị được. Cái thứ nhì, ít có trị bệnh thì những linh hồn bất tử bất diệt không biết anh chị em có giúp người ta được không? người ta sợ. Tuy nhiên, anh chị em chỉ cần giúp một lần thôi, khi giúp một lần thì những linh hồn khác thấy anh chị em có khả năng giúp những linh hồn đã đi rồi thì chắc chắn sẽ tới nhờ anh chị em. Nhiều khi tâm lý anh chị em sợ thì họ đâu có dám nhờ anh chị em? Mà sợ thì anh chị em đâu có cảm nhận được? Thì đừng quan tâm cảm nhận được hay không được, đôi khi người ta sợ anh chị em. Trong tư tưởng anh chị em nghĩ là đặt tay không biết người ta đi không? sợ, thành ra người ta không dám nhờ anh chị em rồi.
Cái thứ hai, người ta chưa quen anh chị em, đôi khi cái vùng anh chị em ở, đâu có ai. Nếu biết anh chị em có khả năng thì chắc chắn người ta sẽ nhờ anh chị em liên tục hoài chứ không phải một lần đâu.
390 Có bao giờ là vì tưởng tượng mà chúng con có sự cảm nhận là có linh hồn? rôi ai chúng con cũng trị luân xa 7, 5, và như vậy là trị đúng không?
- Không có tưởng tượng đâu, đâu có tưởng tượng được. Người ta lại kêu anh chị em, lắc tay anh chị em, anh chị em cảm nhận, làm sao tưởng tượng được? trước đó thì không có. Lúc bắt mạch, trị bệnh người ta, đâu có tưởng tượng được? sự thật là như vậy.
Thí dụ như bây giờ tay anh chị em đâu có cảm nhận gì? Những thớ thịt đâu có giựt đâu. Lúc anh chị em lại gần người ta mà cảm nhận, thớ thịt co thắt cạnh luân xa 3, bên nay bên kia là chắc chắn không phải tự nhiên rồi, không có tưởng tượng đâu. Mà nếu thí dụ, có tưởng tượng, đặt tay luân xa số 5, 7 hít vô thở ra, có thì đi, không có cũng đâu ảnh hưởng gì? Nhưng mà tay hơi mỏi chút xíu thôi.
391 Bà này nói Bà đau chân, nhưng mỗi lần bà đi thì cảm nhận chân bị kéo, thớ thịt bị kéo hoài thì có phải là những linh hồn kéo bà không?
- Coi chừng cái chân Bà đau. Nên nhớ rằng, khi chân bị đau, đi thì đau, đừng nghĩ như vậy. khi nào anh chị em trị bệnh người ta thì anh chị em sẽ cảm nhận. Còn cái này, cái chân bị đau, khi hoạt động cái chân thì thớ thịt bị co thắt nhiều lắm. Mà cái này, linh hồn bất tử bất diệt chỉ co thắt một chút là hết liền, chứ không phải co thắt nguyên cái chân, một khoảnh khắc của cái chân thôi. Còn cái này, chân bị đau thiệt, co thăt nhiều lắm thì đừng nghĩ là nhiều linh hồn tới, không phải như vậy. Nó co thắt cho anh chị em một ít thôi, ngưng liền chứ không phải co thắt hoài. Co thắt hoài là thuộc về bệnh.
392 Nhân loại thì lúc nào cũng phải có một người hướng dẫn, đứng đầu, thì sau khi có nhật thực, nguyệt thực có sự thay đổi. Thì theo ông hiểu, sẽ có một người đứng ra để giúp cho mọi người và hướng dẫn mọi người, thì công việc đó như thế nào? Người đó sẽ hướng dẫn cả thể giới, một phần thế giới hay thế nào?
- Tôi nói cho anh chị em nghe rồi. Một người thì đâu có được. nhưng một người đó thương tất cả mọi người mà mọi người sẽ thương người đó. Còn vấn đề làm việc thì chắc chắn ngoài người đó ra thì có nhiều học trò để giúp chứ người đó làm sao giúp hết được? Vì cái mội trường xã hội có nhiều thành phần trong đó, nên phải nhiều người cùng một quan điểm với điều kiện là anh chị em phải giỏi mới giúp người ta được.
Nguyên quả địa cầu hiện tại 8 tỷ, trong tương lai sẽ là 20 tỷ, 30 tỷ. Một người thì đâu có giúp được, phải là nhiều người. Nhưng chắc chắn là một người sẽ điều khiển tất cả vì hơn anh chị em có chút xíu thôi. Thì người đó mới giúp cho anh chị em những khi nào anh chị em bị trở ngại trong bất cứ lãnh vực gì thì chỉ cần dùng tư tưởng, bây giờ trở ngại lãnh vực đó như thế nào, trong tư tưởng đáp lại, anh chị em phải làm như thế đó…Anh chị em thành công dễ dàng. Chứ không cần telephone. Trong tương lai, anh chị em nhận bằng tư tưởng, bằng thông điệp trực tiếp chứ không còn bằng telephone, biết đâu mà tìm telephone? Vì đạt được trình độ cao rồi, đâu cần telephone nữa?
Bây giờ trật tự của xã hội loài người của thế kỷ 20 thấy vô cũng phức tạp. đó là tại vì khả năng của xã hội loài người đâu bằng khả năng của các Đấng được? Thành ra khi các Đấng nhúng tay vô rồi, Thượng Đế nhúng tay giúp cho mình thì hoàn thành bất cứ việc nào cũng được, dù việc đó lớn nhứt mà từ trước tới giờ chúng ta làm chưa được. thì bây giờ anh chị em thấy rồi, hồi xưa đâu có ai làm được vấn đề mở luân xa? Anh chị em bình thường, tôi dạy cho anh chị em mở luân xa người ta dễ dàng lắm, đâu có gì trở ngại?
393 Cho đến bây giờ thì có nhiều tổ chức tôn giáo và nhiều tổ chức tâm linh. Thí dụ, có nhiều nhà thờ, đền họp… với lễ lộc thờ cúng phong tục trong tôn giáo. Trong tương lai, những cái đó còn không?
- Bây giờ tôn giáo, sắc tộc nào mình cũng giúp hết. thì tùy họ quyết định, tại họ theo mấy ngàn năm rồi, mình thì mới quá, thì tự họ quyết định, bây giờ tôi không dám nói như thế nào hết. Nhưng anh chị em thấy, bất cứ tôn giáo nào, bất cứ sắc dân nào, quốc gia nào mình đều giúp được hết. khi mình làm sự việc đó thì chắc chắn họ sẽ đổi tư tưởng, lúc đó anh chị em thấy, không phải vậy đâu. Chỉ có một Thượng Đế chứ không nhiều Thượng Đế. Chắc chắn cái điềm đó xảy ra, tôi chỉ trả lời vậy thôi. Anh chị em mà hiểu được thì biết được tất cả, dễ lắm, tôi không dám nói nhiều, nói nhiều đây quay phim nhiều quá không được.
394 Kết quả sau khi họ hiểu thì sẽ như thế nào? Họ có bỏ hết những phong tục đó hay không?
- Họ hiểu được thì sẽ tốt, đâu có gì đâu. Hồi đó tới giờ tất cả, ai cũng tin Thượng Đế hết phải không? Thì tin Thượng Đế mà Thượng Đế bây giờ cho cái khả năng đó thì chắc chắn ai cũng phải theo chiều Thượng Đế hết chứ đâu có bỏ Thượng Đế được? Tại Thượng Đế thương mọi người thì chắc chắn người nào thực hiện được đường hươngs của Thượng Đế thì người đó sẽ sung sướng nhứt mà người được hưởng cũng sung sướng và người giúp cũng sung sướng. Thì tùy họ, họ muốn như thế nào, cái đó quyền quyết đinh của họ, mình đâu có cản được? lúc đó thì xoay chiều đổi hướng. Tại vì Thượng Đế cho quyền quyết định tự do của con người lựa chọn, mà khi anh chị em làm một cái việc gì tốt thì chắc chắn người ta thấy, người ta sẽ học theo anh chị em việc tốt đó. Họ được lợi, quốc gia họ được lợi, mọi người được lợi thì chắc chắn họ sẽ thực hiện.
Tất cả tôn giáo nào cũng theo đường hướng tốt hết. Họ có đường hướng tốt, nhưng họ giúp không được. Bây giờ anh chị em có đường hướng tốt phải không? Anh chị em giúp tôn giáo của họ phát triển được thì chắc chắn họ sẽ nhờ anh chị em giúp. Thì lúc đó người ta muốn thay đổi như thế nào, tùy người ta. Cái đó dễ lắm, dễ lắm, very easy.
395 Dân tộc Atlantis đã xây Kim tự tháp với mục đích gì? Đê cất những mật mã trong đó, giấu mật mã hay với mục đích khác?
- Sở dĩ người châu Atlantis di dân qua Ai Cập để lại cái Kim tự tháp để ngừơi ta nghiên cứu người của châu Atlantis, đó là dấu vết sau cùng của người châu Atlantis, xây dựng Kim tự Tháp chứ không phải người Ai Cập. Trong tương lai, những người châu Atlantis trở lại lối kiến trúc đặc biệt nữa chứ không phải như vậy đâu, còn cái hay nữa. trong tương lai chúng ta sẽ biết cái này. Bây giờ người ta nghĩ rằng Kim tự Tháp bốn mặt chứa những mật mã, thu hút năng lượng Vũ trụ, nhưng mà còn cái đặc biệt nữa, đặc biệt hay hơn mà Kim tự tháp hiện tại có, nhiều lắm, nhưng mà thôi, cái đó để…những lớp tới.
396 Thầy thường nhắc lại là những gì chúng ta chưa làm xong thì bây giờ chúng ta tiếp tục, trở lại tiếp tục làm một công việc. Thì bà này hỏi về phạm vi âm nhạc, nghệ thuật, vẽ tranh hay phát triển Tâm linh, hay những người rất quan trọng đã để lại những tác phẩm trứ danh…tất cả những cái đó thì sẽ vấn còn hay không? Hay khi có sự thay đổi thì sẽ thay đổi tất cả?
- Nói tóm lại, tất cả con người ở quả địa cầu đều thay đổi toàn diện. Hồi xưa nhân tài họ tạo ra có một phần, bây giờ gấp ngàn lần nhân tài đó. Thì anh chị em muốn cái quá khứ hay hiện tại?
Con người ta còn mất đi, vật thể đâu có thể còn được? lúc đó nhân loại là muốn sống để bảo vệ thể xác thôi, còn tất cả đồ vật, dù đáng giá một ngàn tỷ cũng bỏ nữa. Quan trọng là muốn lấy một ngàn tỷ hay muốn bỏ cái mạng này, thí dụ?
Bây giờ bức tranh anh chị em chú ý phải không? Có mấy người bên Ý hình dung lại miếng vải đắp mặt Chúa Giêsu còn. Anh chị em thấy miếng vải đó thiệt hay giả? Là cái thứ nhứt. Cái thứ hai, đáng giá tấm vải đó quý hơn tranh hay tranh quý hơn tấm vải? rồi trong tương lai, những gì còn quý hơn cái đó nữa thì anh chị em muốn giữ cái quý nào? Đó là mạng người, còn mạng người thì anh chị em làm ra tất cả, còn vật thể không bao giờ tạo ra cái gì khác được.
397 Trong xã hội hiện tại, có nhiều người có cùng một trí thông minh, vì Thầy có nói là trong tương lai, ai cũng giỏi hết, sẽ đồng đều hết. Bà xin hỏi là hiện tại cũng có nhiều người cũng giỏi nhưng họ có ý thích và đường hướng khác nhau nên cái đó làm cho con người cách xa nhau và có những sự khác biệt. Trong tương lai, thì sẽ không có vấn đề đó nữa. có thể nào mình tránh được tình trạng cao thấp hơn nhau vì không đồng quan điểm về mọi chuyện cũng như người thì lười biếng, người thì hoạt động… thì sẽ phải trở lại trong sự khác biệt và gây sự khó khăn lại trong tương lai?
- Nếu như vậy thì quả địa cầu đổi mới để làm gì? Sở dĩ nhật thực, nguyệt thực là đổi chu kỳ mới của quả địa cầu chúng ta thì người nào đi theo chiều hướng cũ thì có một đường duy nhứt thôi: một là xuống biển, hai là xuống lửa, only one way, right! Left, die, straight, die. What do you do? Quẹo mặt thì sống, quẹo trái thì chết, đi thẳng cũng chết, hai chiều thì chết. Muốn chọn chết thì Thượng Đế sẵn sàng cho chết.
398 Thầy không bao giờ nói tới Hào quang của con người và ánh sáng chung quanh con người có quan trọng gì? Tại vì khi trị bệnh, trong vấn đề y học. Họ có để ý đến hào quang của con người thì có cần biết hơn về cái này không?
- Hào quang là danh từ của mấy người tu học, còn dùng danh từ khoa học thì là cái năng lượng của anh chị em yếu, mà nếu sức khỏe càng nhiều thì năng lượng càng mạnh.
Tuy nhiên, chúng ta được may mắn nhứt là cái năng lượng chúng ta thu hút bởi 6 cái luân xa thì luôn luôn năng lượng của mình sẽ như vậy. Đôi khi các Đấng nhập lại với mình là một thì năng lượng của mình vô biên, giống như có lần, nhiều khi có một số anh chị em thấy lúc tôi truyền năng lực hoặc khi tôi ngồi nhắm mắt trị bệnh thì anh chị em thấy cái năng lực mạnh mà dùng danh từ đạo là hào quang, các Đấng mà nhập vô anh chị em rồi thì hào quang anh chị em lớn lắm, tại đó là năng lực của các Đấng chứ không phải của mình, đừng nghĩ là của mình.
Thành ra, có một số vị thiền sư, tu sĩ tưởng là cái hào quang của mình chứ thật sự, của mình có bao nhiêu đây thôi, bảo vệ sức khỏe mình có bao nhiêu đây thôi. Còn năng lực đó là của các Đấng xuống, năng lực xuống, đưa thẳng vô mình, thành ra, tạo hào quang rất lớn. Cũng như có một số hình ảnh chụp thấy hào quang. Anh học trò người Ấn Độ chụp được hào quang. Hào quang này là của các Đấng chứ không phải của cá nhân tôi, tôi không có hào quang gì hết. nhưng mà các Đấng thì có hào quang, nhưng các Đấng nhập một với mình thì hào quang đó của các Đấng, anh chị em đừng bao giờ nghĩ hào quang của mình là sai. Mình không có hào quang gì hết, phải khiêm nhường một chút, cái này khiêm nhường.
399 Bà này có hỏi là mình dùng phương pháp hào quang để chẩn bệnh được không? Vì ông Alphons nói, ông có một ông Thầy Tâm linh thứ hai thì ông đó luôn luôn dùng phương pháp nhìn hào quang để chẩn bệnh và chẩn rất đúng. Hồi nãy bà Zeny cũng có hỏi, mình có thể dùng phương pháp khoa học để biết bệnh người ta?
- Trong tương lai, tại vì anh chị em không chịu nghiên cứu. Nếu nghiên cứu học lớp 4, lớp 5 bệnh nhân tới thì năng lực của anh chị em biết bệnh người ta bệnh gì rồi. Tại vì anh chị em không chịu nghiên cứu, có một số tôi hướng dẫn, người ta khai đau gan. Trước khi người ta tới, có một số anh chị em cảm nhận, gan anh chị em bị đau hoặc luân xa 3 bị kích thích. Bệnh nhân vừa tới, hỏi có phải đau gan không? đúng, trị bệnh liền hết đau. Cái đó học cấp 5, anh chị em được rồi, nhưng mà tại anh chị em không chịu nghiên cứu. Nói tóm lại là vì tôi dạy nhanh quá mà kết quả ngoài sức tưởng tượng của anh chị em. Do đó, anh chị em không chịu nghiên cứu. Chứ nếu anh chị em bỏ công bỏ sức nghiên cứu thì cái gì anh chị em làm cũng được hết. Cái đó rất dễ, tại vì người ta khai bệnh, nhiều khi, người ta khai bệnh trật mà mình biết ngoài vấn đề người ta khai bệnh, mình biết ngừơi ta có 2, 3 bệnh nữa, cái này dễ lắm.
Người ta đo hào quang bằng cái máy, còn ông Thầy đo hào quang, một hình thức ông nhìn cái hào quang rồi ông cũng cảm nhận trong cơ thể của ông, chứ hào quang đâu có chỗ nào bệnh đâu? Hào quang là một ánh sáng, là không khí thì làm sao chẩn bệnh được? Khi anh chị em có hào quang thì năng lực rất mạnh thì mới thấy hào quang đó. Còn nếu năng lực yếu thì hào quang như thế này, mà trong hào quang là cái năng lực, mà cái năng lực là không khí, không khí làm sao mắt thường coi được? dùng cái gì mà đo bệnh bằng hào quang?
Mình phải nói có danh từ khoa học, có Tâm linh. Nói nhìn hào quang chứ thật sư, nhìn bộ phận người ta đau, nhìn thâu vô bộ phận người ta.
Nói tóm lại, không có thể nào chẩn bệnh bằng hào quang hết! Mà chẩn bệnh bằng cái năng lực thu hút bởi cùng một bộ phận với anh chị em, đúng theo nguyên tắc. Nguyên tắc thứ nhứt: là khoa học, cái Năng lượng Vũ trụ anh chị em đo dòng điện của người bệnh. Nguyên tắc thứ hai là các Đấng sẽ giúp cho anh chị em sáng suốt, anh chị em biết cái gì rồi? Ông Thầy đó nói đo hào quang, không phải vậy đâu! Có những người chẩn bệnh cho ông biết chứ không phải ông chẩn bệnh đâu? Rồi ông nói là hào quang chứ thật sự là người ta chẩn bệnh, nói cho ông biết. Hoặc cái dòng tư tưởng của ông, ông đo hết cơ thể người ta, chỗ nào đau, chỗ nào bệnh, ông biết liền. Thì tôi cũng giống như vậy. Thí dụ, người ta chưa tới, tôi biết người ta bệnh gì rồi, nhiều khi người ta khai trật bệnh, tôi hỏi đau gan, đau tim phải không? ngoài ra, họ đau phổi nữa mà không biết. Mình phải trị thêm cái phổi cho người ta.
Trong tương lai, anh chị em ngành Nhân Điện phải là vậy. Đôi khi người ta đâu phải là người bệnh đâu. Thí dụ, ngồi làm việc cạnh bàn, đau xương sườn tưởng là đau bao tử, uống thuốc bao tử hoài không hết, trị luân xa 3 cũng không hết, mai mốt chỉ trị chỗ này, 3 bữa hết, hết đau bao tử. Tôi dạy cái này hoài, người ta đâu phải là bác sĩ, chuyên viên đâu mà hết bệnh trạng người ta. Đau bao tử là họ nói đau bao tử nhưng họ đâu có biết cấu tạo như thế nào mà bị đau bao tử? Đau xương sườn, hệ thần kinh làm đau bao tử, rồi đau xương sống. Họ nói: “ tôi nhức xương sống quá!”. Thật sự trị chỗ này, bao tử hết đau, xương sống hết đau.
Để tôi dẫn giải cho một câu chuyện hồi bắt đầu tôi trị bệnh. Có một số anh chị em đâu có biết gì. Họ đau bao tử, đau phổi, tôi trị luân xa 3, trị luân xa 5, ba bữa sau hết bệnh, họ mới nói: tại sao thưa Thầy, con đau bao tử, đau phổi mà Thầy trị ngoài sau xương sống tại sao con hết? họ đâu có học đâu mà biết? Mình cũng đâu trách họ được, nếu họ học thì mình biết trị phổi luân xa 5, trị đau bao tử luân xa 3. Sở dĩ tôi giảng câu chuyện như vậy là người khai bệnh không bao giờ khai đúng 100% mà người bệnh là phải tinh vi lắm mới biết được 100%, mới giúp người ta được.
400 Theo như Thầy giải thích về đồng tính luyến ái thì ông này hiểu một cách khác. Ông nghĩ rằng, bệnh aids không phải từ những người đồng tính luyến ái mà ra. Ông xin hỏi có đúng như vậy không?
- Bệnh aids cách nay 30 năm về trước không ai nghĩ tới cái này hết. rồi tại sao có xảy ra cái này? Cũng còn trong vòng bí mật, chưa biết được và khó nói lắm.
Nếu trong tương lai, đổi chu kỳ thì người ta mới chứng minh vấn đề tại sao bị bệnh aids, bây giờ thì khó chứng minh lắm.
Còn vấn đê đồng tính luyến ái đâu phải bây giờ mới có! Mà đổ thừa vì cái đó. Tuy nhiên thì những người bị bệnh aids rồi, đồng tính luyến ái thì lây người này qua người kia chứ thật sự ra, vấn đề đồng tính tuyến ái không có gì gọi rằng bị bệnh aids hết.
401 Ông này xin hỏi về âm nhạc. Đối với ông thì âm nhạc có chỗ đứng rất quan trọng cho loài người. Chẳng hạn như một bài âm nhạc được soạn ra phải có người chơi bài nhạc đó và có người nghe nhạc đó. Thì khi nhạc sĩ soạn ra bài nhạc đó, có khi họ được những tư tưởng cao xa ở trên giúp họ để viết và soạn những bài nhạc đó. Ông thấy nhạc cổ điển rất hay, khi nghe, có những điệu rất hay và đưa chúng ta đi xa khỏi quả đất, lên thiên đàng vì nhạc rất nhẹ nhàng. Nhưng ngược lại, có nhạc kích động làm cho chúng ta mệt, và những người trẻ soạn ra nhạc kích động thì ngược lại, không như những bản nhạc cổ điển. họ để tóc tai dơ bân, mặc quần áo xấu xí, cố ý làm cho họ xấu đi. Khi nghiên cứu thì thấy những người bệnh nhân khi nghe nhạc cổ điển giúp cho tâm thần họ được an lạc hơn. Khi họ nghe nhạc kích động thì làm cho họ mệt hơn và có ảnh hưởng xấu. Ông xin hỏi ý kiến của Thầy về âm nhạc?
- Mỗi một thời kỳ có một trình độ theo sự hiểu biết của nhân loại. Và cũng mỗi một thời kỳ Thượng Đế cũng cho một người, tùy theo trình độ, duyên nghiệp của nhân loại ở thế kỷ đó mà Thượng Đế giúp cho những người sáng tác nhạc. Bất cứ quốc gia nào cũng vậy, suy đồi cao thấp. Nói tóm lại, trình độ căn cơ của nhân loại cao thì những người soạn nhạc nó khác, trình độ căn cơ nhân loại thấp thì những người soạn nhạc nó khác. Thời kỳ đó, các Đấng cho người đó lên để ý thức được những bài nhạc này, giúp cho mọi người hướng về Tâm linh. Nhưng một thời gian ngắn, người ta chán bỏ, không thích. Vì chỗ đó, Thượng Đế mới cho một người khác viết để kích động, tại vì thích ăn chơi thì cho ăn chơi, ăn chơi thì đâm ra bệnh hoạn đau yếu. Tuy nhiên, cách nay 30 năm về trước, nhạc cổ điển hay lắm, xóa hết. Sau 30 năm thay đổi nhạc mới làm cho người ta càng ngày càng chán nản rồi mới trở lại thời kỳ cũ. Có nghĩa là, cách nay 30 năm về trước, khi người ta trở lại, thích nghe nhạc cổ điển thì chắc chắn con người sẽ thay đổi trong tầm mức Tâm linh. Mỗi một thời kỳ thay đổi như vậy, tùy duyên nghiệp của Nhân loại tu nhiều, tu ít. Nếu tu nhiều thì Thượng Đế cho hình thức khác, tu ít thì cho hình thức khác. Bởi vì anh chị em thích vật chất thì Thượng Đế cũng cho vậy. nhưng kết cuộc sau cùng là anh chị em bị bệnh nằm một chỗ.
Bất cứ môi trường nào Thượng Đế cũng đưa hai con đường hết: con đường vật chất và con đường tâm linh. Thích hưởng vật chất, Thượng Đế cho. Nhưng mà rốt cuộc, cuộc đời của mình hưởng vật chất, không có tồn tại. Khi mình suy nghĩ lại thì đã bỏ thời gian rất dài, khi ý thức lại thì trở lại thời kỳ trước.
Cũng như bây giờ, thí dụ ngành Nhân điện của chúng ta cách nay 5 năm về trước có một số thích, ham học lắm, học để lấy tiếng chứ không phải học để thực hiện. Hồi xưa tôi biết cái tâm lý của người Việt Nam, tôi dạy bên Hoa Kỳ. Tất cả những người Việt Nam tập trung về đi học để lấy tiếng, vô học, không biết gì hết trơn! Học như người ta học, thì mình học, học để lấy tiếng chứ không làm gì được hết.
Bắt đầu năm 1993 trở về sau này thì tôi không còn dạy ở Mỹ nữa thì tôi dạy ở các nước trên thế giới thì những người ngoài nước Mỹ có thể là còn 90, 95%, còn trong nước Mỹ mà tôi dạy thì còn 50% là nhiều. Nhưng mà rồi sau rốt cuộc lại, những người mà còn tồn tại lâu dài thì chắc chắn những người đó sẽ thành công, sẽ giỏi, còn những người nào học để lấy tiếng thì chắc chắn sẽ bỏ cuộc.
402 Ông này xin tiếp tục hỏi về âm nhạc. Ông nghĩ rằng, với những người có luân xa mở 100% thì khi chơi nhạc, có thể nào họ tập trung tư tưởng qua những luân xa được mở, lấy Năng lượng Vũ trụ để chuyển qua tiếng nhạc, để khi tiếng nhạc của mình đưa ra thì có thể truyền năng lượng vũ trụ và truyền ý thức của Thượng Đế cho người nghe được không?
- Được. Bây giờ tôi chứng minh cho anh chị em thấy. cái này là 100%. Có một người học trò của Thầy bị ung thư ngực trị chemotherapy, cơ thể bị bệnh hết, tóc rụng hết. Nhưng khi trị bằng năng lực thì bà không còn trị chemotherapy nữa. Trị bà vừa mới bình phục thôi, bà không ăn được, chỉ uống nước thôi. Bà qua nước Áo, ca liên tục 42 ngày mà ca càng ngày càng hay. Mỗi một đêm bà ca từ 10 tới 20 bài hát mà 42 ngày không ăn, chỉ uống nước thôi mà vẫn đầy đủ sức khỏe như thường.
Khi chúng ta ca, nghĩ tới cái luân xa, cái năng lực của chúng ta đưa vô những người nghe, điện năng mình vô tiếng ca lới hát để cho mọi người nghe thì họ sẽ ý thức Thượng Đế liền. Cũng như nhiều lần tổ chức các nơi văn nghệ, tôi ca thì không hay nhưng tiếng ca của tôi luôn luôn anh chị em nhớ, nhớ để chi? Nhớ là tôi luôn luôn bên cạnh anh chị em. Tôi muốn như vậy chứ không phải tôi lên tôi dành ca, để anh chị em luôn luôn nhớ tiếng ca của tôi, mà tiếng ca của tôi luôn luôn bên cạnh anh chị em, mà bên cạnh của anh chị em là luôn luôn cái năng lượng của tôi bên cạnh anh chị em thì làm cho anh chị em có sức mạnh dồi dào mà không ai biết cái này. Cái băng của tôi, mặc dầu hát dở thiệt nhưng cái tiếng hát của tôi nó lồng vô cái Năng lượng Vũ trụ coi như là tiếp sức cho anh chị em. Khi mà anh chị em nghe tôi ca thì nó khác, mà khi không nghe tôi ca thì nó khác liền. Có một số anh chị em có băng cassetle mà lúc tôi hát ở các nơi, thí dụ như bên Espagne, bên Genève. Những cái băng đó, trước khi anh chị em nghe, sau khi nghe thấy con người thay đổi liền. bữa nay thử đi. Bây giờ tôi chỉ về nghe thử trước khi nghe, sau khi nghe tôi hát nhạc rồi thì thấy cơ thể anh chị em như thế nào, biết liền.
Rồi điệu này cassetle bán mệt nghỉ.
403 Bà này xin hỏi về ông Edgar Cayee. Ông này trị bệnh bằng cách nhìn hình, cũng trị bằng Năng lượng Vũ trụ. Thầy nghĩ gì về việc ông Cayee?
Và câu hỏi thứ hai, khi học lớp 3 thì luân xa được mở 100%, nếu tiếp tục học lớp 4 và lớp 5 hoặc cao hơn nữa, thì mỗi một lớp chúng con được Thầy cho thêm năng lực. Thì khi trị bệnh, có sự khác biệt giữa cái năng lực mình cho người bệnh nhân, giữa người học lớp 3 và ngươi học lớp cao hơn hay không?
-Thứ nhứt, tôi trả lời vấn đề ông Cayee. Ông được một vị Thánh nhập vô để trị bệnh, ngoài ram không biết gì. Khi ông coi tấm hình này, định bệnh là không phải ông, có người nhập vô thấy cái hình, bệnh chỗ nào rồi ông nói. Khi ông đặt tay trị bệnh cho người ta thì ông kia cũng nhập vô hoặc nằm thôi miên, người ta nhập vô, ông kia định bệnh, người kế bên ghi vô. Nói tóm lại, người ta điều khiển ông mà ông không biết. Tại lúc đó, trình độ căn cơ nhân loại còn quá thấp, thành ra vậy.
Tôi giống như ông Cayee nhưng mà khác biệt một chút xíu thôi, là các Đấng nhập vô tôi anh chị em không biết. Ông kia thì không phải ông, nhập vô thì ông bất tỉnh, người kia muốn điều khiển, nói thế nào thì thơ ký viết, rồi định bệnh, chẩn bệnh, trị bệnh. Nói tóm lại, tất cả những vấn đề chẩn và trị bệnh là người ta nhập vô ông. Thời kỳ đó, người ta không nói là bị nhập vô, người ta nói ông là thôi miên.
Những sự hiểu biết của tôi, mấy chục ngàn cái hồ sơ của ông để lại, tôi biết là cái người thứ thì nhập vô ông để làm phận sự lập công bồi đức ở thời kỳ đó. Nhiều cách, dùng cái Năng lượng Vũ trụ mạnh hay yếu thì tùy theo năng lượng đó mà làm việc, thì cũng như các Đấng cho anh chị em một số năng lượng nào thôi. Anh chị em làm xong nhiệm vụ, anh chị em chết, do đó, không tồn tại và không dạy được. tại vì thấp quá, làm sao dạy?
Giống như bên Liên Xô có bà Gina trị bệnh giỏi nhứt có tiếng bên Liên Xô. Nhưng một mình bà trị thôi, ngoài ra, bà không có dạy cho một người thứ hai nào hết. Đó là những trường hợp thì những thời kỳ trước chứng minh cho nhân loại thấy rằng: có các Đấng vô hình nhập vô thể xác người ta để giúp hết bệnh, hết đau. Nhưng mà còn giới hạn rất nhiều, bởi lẽ là chứng minh không đầu đủ và không dạy rộng rãi giống như ngày hôm nay chúng ta đang học.
Cũng như tôi nói với anh chị em, tôi đứng lên dạy học, tôi trị bệnh cho anh chị em, tôi trả lời những câu hỏi. Nếu sức tôi bình thường thì tôi không làm nổi. Tại vì anh chị em là những nhà khoa học giỏi mà tôi đâu phải trong lãnh vực khoa học, tại sao tôi trả lời được? Anh chị em phải suy nghĩ. Trong lãnh vực Tâm linh cũng vậy, so với tuổi tôi thì những vị thiền sư hay những vị nghên cứu sách vở trong lãnh vực Tâm Linh năm bảy chục năm về trước, khi họ nghiên cứu, tôi chưa sanh. Tới bây giờ tôi sanh rồi thì chắc chắn người ta sẽ hơn tôi trong lãnh vực nghiên cứu sách vở, nhưng sách vở thì không có đoạn kết, họ vẫn bế tắc như thường. Tôi thì đi sau họ nhưng được may mắn, Thượng Đế cho tôi cái năng lực mạnh, thành ra, tôi giải tỏa dùm cái đoạn kết cho những người đó.
Trong tương lai, cũng như hiện tại, một số anh chị em khoa học cũng vậy, anh chị em làm việc, bế tắc trong lãnh vực khoa học nhưng tôi sẽ giúp ý kiến cho anh chị em hoàn thành nhiệm vụ của anh chị em làm trong công tác khoa học thì chắc chắn anh chị em sẽ thành công
Tất cả mọi người nói: “ ông Thầy Đáng sao giỏi quá?”, mà giỏi thiệt, tại anh chị em đâu biết tôi là ai đâu? Không giỏi sao được? Nhưng thật sự, khi tôi giải quyết tất cả vấn để ở xã hội loài người thì luôn luôn bên cạnh tôi có Thượng Đế 24 trên24. Cái năng lực Thượng Đế cho tôi 24 trên 24, thành ra, cái gì tôi cũng hiểu, cái gì tôi cũng biết, cái gì tôi cũng giúp cho anh chị em được hết. Đó là vấn đề ông Cayce, và bây giờ tôi, khác biệt một cái là tôi dạy tất cả năm châu bốn biển được hết. Tôi trả lời tất cả những câu hỏi anh chị em nêu ra được hết.
Chắc chắn là khác nhau rồi. Thí dụ, anh chị em không học lớp 4 thì đâu có dùng luân xa 6 được, thì đâu có trị bệnh tập thể được? Đâu có thu hút Năng lượng Vũ trụ được nhiều? Rồi học tới luân xa 6 thì trị bệnh 30 giây thay vì những lớp kia 2 phút.
Chắc chắn, mỗi lần học thêm lớp là năng lực dồi dào hơn. Thì bây giờ học lớp 3, trị bệnh cũng được vậy, cũng thu hút Năng lượng Vũ trụ nhưng mà sở dĩ trị bệnh không giỏi là vì bị chi phối ngoại cảnh, bối cảnh nhiều quá, do đó trị bệnh dở. Tuy nhiên, nếu không có bị chị phối ngoại cảnh và bối cảnh thì chắc chắn anh chị em sẽ trị bệnh hay. Tuy nhiên, mỗi lần học lớp 4, lớp 5, lớp luân xa 6, những lớp đó thì giúp cho anh chị em càng ngày càng hiểu rộng thêm vấn đề năng lượng vũ trụ thì bớt bị chi phối, mà bớt chi phối, song song việc đó rồi, luân xa được quay nữa thì càng mạnh nữa để thu hút Năng lượng Vũ trụ giúp mình có sức mạnh và giúp cho người khac bớt bệnh, hết đau mau. Mỗi lớp nó khác nhau chứ không phải vậy đâu!
404 Bà này xin hỏi về hào quang. Trong cái hình mà ông đó chụp, có hào quang đằng sau Thầy, nếu nhìn kỹ, phía trên có hình mặt một người đàn ông. Bà nghĩ rằng, chắc không phải là Thượng Đế vì Thầy đã nói Thượng Đế không phải đàn ông hoặc đàn bà. Bà xin hỏi Thầy, có thể nào Thầy giải thích thêm được không? Đến lúc này, chúng con có thể biết thêm được không? Và bà nghĩ là có thể có 3 Đấng ở đằng sau đó, có đúng không?
-Tôi nhắc cho anh chị em biết, tùy trình độ, căn cơ của anh chị em. Tại vì xã hội loài người hiện tại là 6 tỷ năm rồi, bởi phong tục tập quán quán của quả địa cầu dưới nhiều thời kỳ khác nhau chứ không phải của dân tộc. Do đó, mỗi một thời kỳ ý thức một Đấng cao cả tối cao. Chứ hồi xưa cách nay 5 000 về trước, đâu có ông Phật ra đời, đâu có ông Chúa ra đời? Thì cũng phải có các Đấng khác vậy, chứ đâu phải gần nhứt hai ngàn năm trăm năm nay là Ông Phật Thích Ca ra đời, ông Chúa ra đời đâu? Nói vậy thì trước ông Phật, ông Chúa không có ai sao? Nhân loại không tin tưởng các Đấng nào sao? Xóa dần hết thì do đó, mỗi một thời kỳ, một trình độ căn cơ của nhân loại. Hồi xưa đâu biết kêu Thượng Đế bằng gì? Cũng như chuyện giả tưởng thấy ông Adam và bà Eva chứ đâu có như vậy? Rồi viết ra ông Adam và bà Eva sanh ra hai đứa con. Hai đứa con, đứa con gái chết, rồi còn đứa con trai, rồi sao sanh con đẻ cháu được? đúng là chuyện giả tưởng không? Suy nghĩ là biết không phải sự thật.
Nhưng trong tương lai tôi sẽ giải thích thêm cho anh chị em tại sao chúng ta thành con người. Tôi hy vọng tháng 11 tôi sẽ tặng cho mỗi người một tấm hình rồi tôi giải thích cho anh chị em biết, từ đâu mà chúng ta thành con người? chứ không phải hai người sanh hàng tỷ người.
Tôi sẽ chứng minh cho anh chị em bằng khoa học đàng hoàng. Thành ra, anh chị em thấy cái hình hào quang đó, hồi xưa ông Phật với ông Chúa đó thì có công với nhân loại là giúp cho họ ý thức vấn đề tu. Nhưng mà anh chị em biết, cái hào quang thiệt hay giả không? Mà hồi đó dùng cái phương tiện nào mà chụp hình có hào quang? Lúc đó đâu có ai biết chụp hình đâu mà có hào quang? Máy chụp hình mới có thời gian ngắn đây trước mấy ngàn năm, sao có chụp hình mà thây hào quang? Đó là con người tưởng tượng rồi vẽ chứ đâu phải hào quang thiệt? không ai đo được và cũng không ai chụp hình được.
Vì chỗ đó, khi nhìn ông này chụp thì tùy trình độ căn cơ của anh chị em hiểu, có 3 người giống như không có, tuy ba mà một, tuy một là Zero, không thì có tất cả, mà một thì không sanh không diệt, ba thì hợp nhứt với một. zero là không có, một là chân lý mà ba thì tuy ba mà một. Thiên Địa Nhân mà hợp nhứt là một thì tất cả sẽ sung sướng. Cái hình đó có ý nghĩa lắm nhưng không ai biết, sẵn bà này hỏi, tôi giải thích. Zero là không, nhưng trong cái không này là không khí, mà không khí là có tất cả, mà nếu là một mới gọi là chân lý, hai không phải chân lý. Mà trong đó có 3 hình ảnh, ba hình ảnh là Thiên Địa Nhân, mà Thiên Địa Nhân hợp nhứt, Thượng Đế là một, một là chân lý.
405 Thưa Thầy, nếu tại trung tâm có nhiều người học có trình độ khác nhau và có nhiều người đến trị bệnh. Thì người bệnh nhân có ngày thì được người lớp 3trị, có ngày thì được người lớp 4 trị hoặc lớp 5 trị… có ảnh hưởng gì cho bệnh nhân hay không?
- Tôi nói rồi, không ảnh hưởng. Nhưng bây giờ, thì dụ cái năng lực của anh chị em lớp 5 nhiều, rồi qua ngày hôm sau, năng lực người lớp3. Nếu người lớp 3 không có bị chi phối ngoại cảnh và bối cảnh thì chắc chắn trị giống như anh chị em. Nhưng người lớp 3 nhiều khi bị chi phối thì cũng truyền điện vậy thì thay vì được 100% thì người lớp 3 được 70, 80%. Không ảnh hưởng gì, nhưng mà chậm chút xíu thôi. Tập trung tư tưởng bị chi phối, do đó năng lực yếu. thì thay vì người bệnh được bớt nhiều thì bớt ít hơn.
21/5/1996
406 Trước hết bà đọc đoạn này là thay cho cô vợ ông Nam Dương đã về rồi: Cô xin trình với Thầy là sau khi cô học lớp 3 ở St.louis thì cứ mong muốn được học hỏi với Thầy hoài và được gặp Thầy lại. Sau khi học thì cô hiểu được là cô có một trách nhiệm và cô biết được Thầy là sự hiện diện của Thượng Đế trên trời và là vị Thầy cho quả địa cầu này. Năm 1996 là năm nay thì cô càng hiểu rõ thêm tất cả mọi sự việc này. Cô hy vọng sẽ cố gắng làm việc cùng với các trung tâm họp lại để cùng một ý tưởng, ý chí đê sửa soạn sẵn sàng cho những gì sắp sửa xảy ra trước và ngay khi đó và sau cuộc nhật thực, nguyệt thực và cô cầu mong và cầu xin Thầy sẽ thành công trong tất cả các thí nghiệm trong tháng 6 năm 1996 này, để Thầy dẫn dắt chúng con đi đến một cuộc đời mới.
Có nhiều người đã học lớp 5, khi đi vào dự thính lớp 3 lúc Thầy mở luân xa họ đã vô tình và đặt tay lên số 6, 7. họ còn luân xa mở hay không?
- Trước khi Thầy mở luân xa, Thầy kêu đừng có để tay vô luân xa, để vô thì kêu Thầy điều chỉnh, Thầy có dặn mà, tất cả các khóa Thầy có dặn kỹ hết mà!
407 Kính thưa Thầy, làm sao mình biết được tuổi của chúng ta hiện tại là bao nhiêu. Thầy có nói là Thầy 54 tuổi nhưng bây giờ, trong cơ thể hoàn toàn đổi mới nên Thầy như 16 tuổi. thì làm sao chúng con biết được, làm cho cơ thể hoạt động khỏe lại như xưa để đổi mới tất cả bộ phận trong cơ thể. Điều này có phải là do sự thành công của hai tuyến hợp lại hay không? và làm sao chúng con có thể giúp cho các khớp xương trong người tốt lại?
- Mỗi người chúng ta khi lớn tuổi, chất nhờn trong xương sống không còn nữa làm cho nó bị đau, bị cong, rút lại. thay vì như vậy thì anh chị em sẽ bị đau, khi anh chị em bị đau mà ngủ được, ăn được, không có gì trở ngại hết. Thì anh chị em đừng lo ngại, trong cơ thể chúng ta nó tăng trưởng, thay đổi cái mới, thành ra, bất cứ trong trường hợp nào mà anh chị em bị đau mà ăn được, ngủ được thì chắc chắn cơ thể anh chị em thay đổi. đó là kinh nghiệm của tôi, và sức mạnh của mình cũng vậy. Hồi đó, thí dụ mình làm một tiếng, hai tiếng thì mệt. Bây giờ mình làm bốn tiếng không mệt. Thì đó là thay đổi cơ thể. Những nơi nào đau nhức thì trị theo nguyên tắc đau nhức, trị 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày nó hết. nhưng mà trị nó bớt rồi, nó đau lại thì cái đó không phải bệnh mà là thay đổi. Một lần mà thay đổi trong cơ thể bất cứ bộ phận nào thì trong cơ thể sẽ khó chịu lắm. Nhưng mà khó chịu không đến nỗi mình phải bị mất sức, đừng có lo ngại cái này. Tại trong cơ thể lần lần thay đổi, chứ cùng một lúc mà thay đổi thì anh chị em chịu không nổi, từ hệ thần kinh tới mấy khớp xương.
408 Bên kia Hòa Lan, cách đây đã 51 năm rồi, thì mỗi năm vào mùng 4 tháng 5, họ có cái lễ để tưởng nhớ đến những người tử vong trong thời đệ nhị thế chiến. điều này có ảnh hưởng gì cho những linh hồn đã chết trong thời Đệ Nhị thế chiến không?
- Bây giờ thì chết rồi, anh chị em đâu có biết người ta đầu thai hay không? nhưng tất cả quốc gia nào cũng vậy, muốn tôn trọng người chết là một, với người chết hy sinh cho quốc gia mình thì coi như mình tưởng nhớ những người đó.
Tuy nhiên, đôi khi bây giờ 51 năm rồi, những người đó đi hết rồi và đôi khi những người đó chưa tái kiếp được. Thì đó là hình thức làm vui cho những linh hồn đó thôi, ngoài ra, không có giúp được một linh hồn nào, không giúp được cái gì hết nếu chưa tái kiếp. Tưởng niệm ở xã hội loài người coi như người đó có công với đất nước, còn linh hồn thì khác. Nếu tu nhiều thì tái kiếp mau, tu chậm thì chờ tái kiếp sau. Nhưng mà an ủi linh hồn coi như có công với quốc gia đó thì linh hồn thấy có niềm vui là anh chị em tưởng nhớ tới người ta, người ta không giúp linh hồn đó đạt được cái gì hết.
409 Bây giờ thì có những người luôn luôn chế tạo ra những tình trạng tàn bạo, đi giết ngừơi để đạt được mục đích của họ, bằng cách nào cho nổ máy bay hay đặt bom. Vì họ nghĩ, khi mình giết nhiều người cùng một lúc để đạt được những gì mình muốn thì là một hành động tốt và sẽ được thưởng. như vậy là như thế nào? Ông này nói chuyện với Natan ở Do Thái và xin hỏi Thầy về những người chuyên nghề đặt bom nổ, phá phách, thì khi họ chết thì linh hồn họ như thế nào? Vì họ nghĩ là làm như vậy thì không có tội và được lên thiên đàng?
- Không phải đâu, họ không nghĩ vậy mà nghĩ vấn đề tiền, vấn đề chính trị. Người ta mua bằng tiền để ảnh hưởng vấn đề chính trị, đôi khi người đó nhát quá đâu dám làm? Chỉ chích cho mũi thuốc, kích thích rồi biểu họ làm gì họ sẽ làm. Chỉ cần cho hút thuốc á phiện chừng ba tháng thôi, biểu làm gì cũng làm. Hy sinh một người để đạt được hậu thuẫn chính trị của họ chứ không phải cá nhân người đó. Cá nhân người đó, tôi nói thiệt, anh chị em chưa vô cuộc, tưởng người ta gan, người nào cũng nhát lắm. Tôi đã từng đi vô những cơ cấu của tụi du đãng lớn. khi xảy ra chuyện, nó đòi đi trốn trước để đàn em chịu, mấy người lớn trốn trước. Họ cũng sợ ở tù, cũng sợ chết lắm, chứ đừng có tưởng họ không sợ ở tù, không sợ chết. Họ nhát hơn những người mà thực hành nữa. đừng có nghĩ rằng chúa du đãng họ gan hay họ đứng ra chịu, không bao giờ họ chịu, có gì là mấy người nhỏ lãnh, tại vì họ có tiền. chứ ngoài ra không có gì hết. Họ cũng sợ ở tù, chết, bị thương, bị bệnh lắm. Nhưng tiếng sợ đó là cho những người dữ nhứt là sợ nhiều nhứt. đừng nghĩ rằng họ đạt được cái này cái kia. Đó là hậu thuẫn chính trị và bị áp lực phe nhóm.
Cũng như thời Đệ nhị thế chiến, Nhật Bổn đi tàu, máy bay, thả bom vô chiến hạm. Họ đâu có gan, họ bị bắt buộc. muốn nhảy dù, cằng liền vô trong cái ghế, muốn nhảy dù nhảy cũng không được. Đâu có hy sinh. Lái máy bay thả bom thì chắc chắn 10 phần chết hết 10 phần. Nếu ở dưới bắn lên, có thể nhày dù ra, sống được, nhưng khóa hai cái chân lại rồi, làm sao nhảy dù được? Chỉ lái máy bay thả bom thôi, mà vừa thả bom, dưới tàu bắn lên, máy bay rớt xuống, chết luôn. Thành ra, không có một người Nhật nào sống sót ở Mỹ hết. Các nước khác, thả bom, bị bắn, nếu máy bay sắp sửa nổ thì nhấn nút, dù nhảy ra, cứu sống được. còn cái này thì chết luôn, không có cảm gì, bắt buộc chứ cảm gì? Ai cũng tưởng cảm tử, chứ thật sự bị khóa vô. Ai cũng sợ chết hết, khóa lại rồi, muốn nhảy dù nhảy cũng không được, chết.
410 Ông này nói thời kỳ mà có chiến tranh ở Hòa Lan, bên kia thì có Đức canh, những người Hòa Lan muốn băng qua dòng sông để giết quân Đức bên kia thì thật tình lúc đó có 32 người họ đi qua được, nhưng rất nhiều người chết. đó là những người thật sự hy sinh?
- Cái này là hy sinh cho quốc gia, do đó, mỗi năm vào ngày 4 tháng5 là ngày tôn vinh cho những người hy sinh đó.
411 Ông này coi lại bài học mà Thầy đã dạy mấy bữa nay thì thấy Thầy có nhắc đến ba thành phần nắm quyền thế giới, đó là các nhà khoa học, giới tư bản và chính phủ. Nhưng mà ông nghĩ rằng cũng còn một thành phần nữa cũng có quyền điều khiển rất mạnh, đó là các tôn giáo, nhà thờ, tại sao Thầy không bàn đến?
- Tôi không dám nói vấn đề tôn giáo tại nói tôn giáo nguy hiểm lắm. Nếu tôi nói tôn giáo ra một cái, anh chị em sợ lắm, thành ra tôi không nói. Tôi nói vậy, ba thành phần, anh chị em suy nghĩ thì biết, còn tôi nói tôn giáo vô là anh chị em sợ lắm, thành ra tôi không đề cập tới, nguy hiểm lắm. Tại cái đó là trách nhiệm của người ta, tôi đâu có ý kiến. Nhưng tôi biết hết. tôi nói ra thì anh chị em sợ lắm, thành ra tôi không bao giờ nói. Tôi chỉ nói 3 thành phần này cũng đủ mệt rồi.
Bây giờ tôi thí dụ, tôn giáo nằm bên Africa là giàu nhứt thế giới. tất cả tài phiệt phải về tôn giáo bên Africa hết, muốn gì phải hỏi người đó thì tôi hỏi anh chị em, tôn giáo mạnh hay tài phiệt mạnh? tôi nói thí dụ tôn giáo bên Africa, ai hiểu được thì hiểu, không được thì ráng chịu, đâu dám nói nhiều.
412 Càng học với Thầy thì bà càng có nhiều câu hỏi. Bà biết rằng, khi mình học Nhân Điện và khi trị bệnh thì phải có lòng tin và sự tin tưởng. Thì bà đã làm việc 10 năm nay trong nhà thương, nghiên cứu về những cục bướu trong óc. Nhưng mà luôn luôn khi các nhà khoa học họp lại để nghiên cứu thì lúc nào họ cũng nghiên cứu làm sao để khiểm tra thuốc để trị bệnh bướu trong óc. Nhưng cho đến bây giờ vẫn không được, và người ta vẫn chết. Sau 20 năm làm việc như vậy thì rốt cuôc trong đầu bà luôn luôn nghĩ là bệnh này không trị được. Thầy có thể giúp bà đừng có ý nghĩ đó nữa? Vì sau cái kinh nghiệm của bà thì bà nghĩ là với Nhân Điện trị cũng không được.
- Bây giờ tôi chỉ nhắc như vậy thì bà nhớ liền. Bây giờ bệnh Sida toàn thế giới là chạy hết rồi mà tất cả toàn thế giới chứ không phải riêng bà. Bệnh Sida càng ngày càng hoành hành làm cho chết càng nhiều nhưng chúng ta giải quyết được. thì tôi hỏi anh chị em cái bướu óc này giải quyết được không?
Cái bướu óc này có thời gian và không gian, anh chị em vẫn trị như thường. bệnh từ cõi chết đưa về cõi sống được, mà bệnh này cũng chết, nhưng chết có thời gian dài, ảnh hưởng trong hệ thần kinh làm cho tiêu hủy những bộ phận trong cơ thể, làm cho con người từ từ mất năng lực. nhưng mà thời gian chết còn dài hơn là bệnh Sida, mà bệnh Sida mình giải quyết được thì bệnh bướu óc đâu có gì trở ngại? Cái quan trọng nhứt là mình có chịu khó nhẫn nại trị bệnh cho người ta thường xuyên không? Cái thứ hai, bệnh nhân bắt buộc phải đến với mình thường xuyên. Thì anh chị em trị trong vòng 3 tới 6 tháng, chắc chắn chúng ta sẽ giải quyết được cái bệnh này.
Có nhiều trường hợp bị bệnh bướu trong óc làm cho người ta bị mất thăng bằng đến nỗi lái xe, coi như bác sĩ không cho lái xe, mỗi một năm tăng trưởng, thì thay vì vậy, thì có một số trung tâm Nhân Điện trên thế giới trị cái này, đứt bệnh, hết đau luôn, ngoài sức tưởng tượng của những nhà khoa học đang điều trị bệnh bướu trong óc. Bây giờ Bà ý tưởng vậy đi, cái bệnh mà tứ chết đưa về cõi sống được thì chắc chắn bệnh bướu óc đâu có gì trở ngại? nó còn lẹ lắm.
413 Trên thế giới có 3 vùng quan trọng mà ông nghĩ là tất cả văn hóa đều bắt nguồn từ đó. Đó là bên Ấn Độ, Ai Cập, từ đây, nền văn hóa được bắt nguồn và được phát triển cho các châu và các vùng chung quanh, và thứ ba là phía Nam Mỹ. Nhưng phần văn hóa phía đó thì dần dần biến mất. Ông xin hỏi Thầy, nền văn hóa từ Ấn Độ, Ai Cập có phải là từ châu Atlantis ra hay không? Và tại sao nền văn hóa bên Nam Mỹ lại biến mất? Văn hóa vùng bên Ấn Độ đến từ phía Trung Đông từ Atlantis.
- Lúc đầu tiên, phần đông di dân về Ai Cập, ra đi Nam Mỹ xong rồi qua bên Ấn Độ. Nói tóm lại, các nước di dân hết. Nhưng những người châu Atlantis giỏi nhứt thì tập trung về Ai Cập, thành ra có Kim Tự Tháp thành lập dễ dàng tại Ai Cập. Cũng có một số đi qua bên Mexico, xây dựng Kim tự Tháp nhưng ở trình độ khác. Do đó, trình độ cao nhứt là ở Ai Cập. Nhưng bây giờ, thời kỳ thế kỷ 20 này, hầu hết những người bị chìm xuống đáy biển thì được Thượng Đế cho tái kiếp lại thời kỳ này để thực hiện đường hướng của Thượng Đế, mà từ trước là họ chỉ vì quyền lợi cá nhân của châu Atlantis chứ không phải của Nhân loại, do đó bị đào thải.
414 Khi liên lạc, tiếp xúc với các Đấng thì nghe lời chỉ dẫn của các Đấng, thì làm thế nào để biết những lời dạy đó là do các Đấng?
- Đây là tôi chỉ thêm. Khi mà anh chị em tiếp xúc với các Đấng thì các Đấng sẽ chỉ dạy cho anh chị em đường đạo thôi! Không bao giờ tính đường đời được! Còn một cái nữa, khi mà anh chị em tiếp xúc với các Đấng thì luân xa 7 của anh chị em quay thì đó là Thượng Đế dạy cho anh chị em thì anh chị em sẽ nhận được những bài học và cảm thấy dễ chịu, không bao giờ khó chịu hết.
Đừng có nghĩ ngồi thế này cầu nguyện Thượng Đế, nói trong tương lai cho anh chị em coi năm châu bốn biển, đi chỗ này chỗ kia, làm cái , làm kia làm nọ. Chắc chắn không cho anh chị em làm mà chỉ cho anh chị em đường đạo để cho anh chị em minh mẫn sáng suốt giúp đường Đời. thì cái đường Đạo đó dài lắm. Khi mà các Đấng dạy cho anh chị em một câu, anh chị em hiểu 8 câu chứ không phải chỉ hiểu một câu, đặc biệt cái này.
Ông không bao giờ nói đường Đời, ông nói đường Đạo, đường Đạo cái nào không hiểu phải hỏi tới cùng, Đường Đạo như thế nào? Ông nói: bây giờ con phải hy sinh thì tại sao phải hy sinh? Hy sinh được cái gì? Thì lúc đó ông sẽ dẫn giải. Chỉ một câu có thể hỏi 8 tiếng đồng hồ.
415 Hôm qua ông này cảm nhận ở luân xa 7 rất mạnh đến độ ông thấy đau. Ông hít thở ba lần để cho quân bình lại nhưng vẫn còn đau và bà kia cũng có cảm nhận như vậy ngày hôm qua. Thầy có nói có nhiều ông Thầy, nhưng làm sao biết được ai thật, ai giả? Như ông Saibala bên Ấn Độ thì viêts sách nhiều điều rất hay và lạ, như có phép lạ, xây nhà thương, viết sách. Nhưng làm sao biết đưcợ ai là những người Thầy thật và ai là những người Thầy giả?
- Bây giờ Thầy thật Thầy giả không quan trọng, quan trọng coi các Đấng nào vô giúp được ông thầy đó? Cái quan trọng, anh chị em cảm nhận bằng những cái luân xa. Khi ông Thầy nói hay lắm nhưng đo điện, coi cái nguồn phát điện ông nói ra, điện ở tầng số nào? Thì anh chị em biết giỏi hay dở? Đáng lẽ ra mãn khóa rồi, tôi mới nói, trong cái thời gian tôi ở đây giảng bài cho anh chị em, đáng lẽ học trò ở đấy hết thì tất cả phải cảm nhận bằng luân xa nào, luân xa nào, lúc đó anh chị em biết là ai dạy? giống như trường hợp hôm qua, là buổi sáng chủ nhật, ông Alphons với con ông- khi nào mà luân xa 7 mà chuyển động mạnh, đó là điện năng của Thượng Đế xuống làm cho anh chị em chuyển động luân xa dễ dàng. Đáng lẽ mấy cái này anh chị em phải biết hết.
Thì bây giờ ông Thầy thiệt, ông Thầy giả không quan trọng. Nhưng mà trách nhiệm của ông Thầy đó, các Đấng giúp cho ông trách nhiệm cao hay thấp? anh chị em đo dòng điện biết liền. Nếu từ cạnh luân xa 3 đến luân xa 5 thì trung bình thôi, mặc dầu giỏi nhưng quyền năng giúp nhân loại mức trung bình thôi, nhưng nếu từ luân xa 5 không thì khác, luân xa 6 không thì khác, mà luân xa 7 thì nó khác, các Đấng nào giúp ông Thầy đó? Quan trọng là người giúp ông Thầy đó hoàn thành nhiệm vụ ở mức độ nào? Chứ còn anh chị em thấy ông Thầy nào nói cũng hay hết. Nhưng mà hồi đó tới giờ, biết bao nhiêu thời kỳ có thực hiện được không? Thực hiện được thì được bao nhiêu phần trăm? Mình miễn bàn người đó tốt hay xấu, nhưng người đó thực hiện được bao nhiêu phần trăm? Thì căn cứ vào cái thực hiện bao nhiêu phần trăm thì anh chị em biết.
Tôi tính số thì lẹ lắm, nhưng tôi để anh chị em tính, chậm, để càng ngày anh chị em biết thêm, coi ông đó bao nhiêu phần trăm thì căn cứ phần trăm và dòng điện đo được người ta thì anh chị em biết người đó sẽ thực hiện bao nhiêu phần trăm. Những vị thiền sư mà có học trò mở luân xa 100%, mấy ông sợ lắm, tại vì học trò đo Thầy được.
416 Bà này xin hỏi về hình lá cờ bà tưởng là Thầy vẽ ra cái hình đó. Thầy có nói Thầy vẽ ra cái hình đó có 13 từng trong Kim Tự Tháp và 13 từng trong đó tượng trưng cho năng lực của Thượng Đế. Thầy có thể nào giải thích thêm về cái hình đó?
- Sở dĩ tôi thực hiện cái cờ đó là trong tương lai, ngành Nhân Điện của chúng ta, tất cả người nào học Nhân Điện là lấy Năng lượng Vũ trụ bằng cái từng thứ 13 là từng của Thượng Đế. Thành ra, anh chị em phải giỏi. Vì chỗ đó, tượng trưng sức mạnh của điện năng của Thượng Đế cho chúng ta luôn luôn anh chị em với Thượng Đế là một để anh chị em có khả năng đó giúp nhân loại.
Đó là ý nghĩa lá cờ, song song thì nó có 3 màu. Ở xã hội loài người thường dùng nhất, màu vàng: từ bi bác ái, chỉ có Thượng Đế mới thật sự từ bi bác ái chứ xã hội loài người thì không có đâu! Nếu không có bàn tay Thượng Đế giúp chúng ta. Cái thứ hai, từ hàng tỷ năm rồi,nhân loại, giáo chủ nào, ông Thầy nào cũng muốn cho nhân loại ấm no hạnh phúc bằng lời nói, bằng thực hành thì chưa có. ấm no hạnh phúc có thật sự nhưng mà 8 tỷ người thì anh chị em biết, ấm no hạnh phúc được bao nhiêu người? nhiều lắm 1 tỷ người mà chưa tới, chưa chắc được 1/8 thì anh chi em thấy như vậy thì làm sao ấm no hạnh phúc được?
Một người tài phiệt, hàng trăm ngừơi lo cho người đó ấm no hạnh phúc, còn anh chị em tiền lương tưởng là nhiều? tất cả tiền được, đóng thuế cho tài phiệt hết. Tôi tính bài toán này lẹ lắm, tôi ở Mỹ thì tôi nói chánh phủ Mỹ, cháng phủ Mỹ nhân đạo đem gia đình tôi 5 người qua, tôi nuôi 6 tháng, tổng cộng là tốn 10 000 đôla, đó là nhân đạo. Trong khi đó, gia đình tôi 5 người, con tôi học lên cao thì anh chị em biết đóng một năm bao nhiêu thuế không? Chính phủ Mỹ bảo lãnh tôi qua Mỹ tốn có 10 000 đôla. Bây giờ, mỗi năm tôi đóng thuế cho chính phủ từ ba chục tới năm chục ngàn đôla, cộng mấy đứa con đóng từ mười ngàn đôla, phục vụ suốt cuộc đời. Tất cả chính phủ nào cũng vậy, nhưng tôi ở Mỹ, tôi giải thích cho anh chị em nghe. Đem mình qua là không bao giờ lỗ hết, từ lời ít tới lời nhiều chứ không lỗ. Thành ra, chính phủ Mỹ càng ngày càng giàu. Biết bao nhiêu công nhân làm, đóng thuế cho chính phủ hết, giúp nhân đạo, tỵ nạn. Còn mình làm mình đóng thuế hàng trăm triệu, nếu có tiền nhiều. Suốt cuộc đời mình, ai cũng nhân đạo hết, nhưng mà nhân đạo có tính toán, bỏ ra vốn một, lấy lại một trăm chứ không phải mười. Giống như mua nhà, vay nợ một trăm ngàn, trả nợ ba trăm ngàn thì phải làm việc ba mươi năm trường.
Đi lại vấn đề Kim tự Tháp. Sở dĩ tôi thực hiện cái màu xanh là trong tương lai, ngành Nhân Điện của chúng ta giúp đỡ toàn thể nhân loại ấm no hạnh phúc thật sự mà trong tình thương bác ái thì mới có ấm no hạnh phúc, chứ ấm no hạnh phúc mà không có tình thương bác ái thì cũng vô dụng, không thực hiện được gì hết.
Một điểm chánh nổi bật, ý tôi muốn nói, tất cả trong ngành Nhân Điện chúng ta thực hiện phát triển Tâm linh để hướng dẫn nhân loại năm châu bốn biển phải ý thức được Tâm linh là một điểm quan trọng nhứt của xã hội loài người chứ không phải vật chất là quan trọng cho xã hội loài người. Khi mà nhân loại ý thức được Tâm linh để phát triển, mà quan trọng nhứt của vật chất ở xã hội loài người thì chắc chắn lúc đó chúng ta sẽ thành công. Do đó, tôi thực hiện lá cờ ba màu.
Hồi đó, đặc biệt nhứt là lá cờ này. Tôi có nhờ một người họa sĩ có tiếng bên Mỹ, học trò của tôi lớp 4 khi đặt tay vẽ con rồng thì thay vì ý của cô thì muốn vẽ con rồng chiều xuống, đáng lẽ nét vẽ là từ trên này xuống dưới này, nhưng không biết vì lý do gì, cái tay của cô bị bẻ cong lại, thì thay vì vẽ nét con rồng đi xuống thì vẽ cái nét con rồng đi lên thành ra đổi toàn bộ. Các Đấng chuyển cái tay của cô, vẽ theo ý của các Đấng. Thành ra con rồng trong lá cờ này quan trọng lắm chứ không phải đơn giản đâu. Đó là các Đấng giúp hoàn thành lá cờ bằng vẽ con rồng.
417 Các Đấng có giải nghĩa vì sao mà các Đấng truyền cái tay cô đó vẽ như vậy không?
- Tôi không có hỏi cái đó, tại vì cô đó nói thôi. Anh chị em nên nhớ rằng, người ta lầm hết. Tất cả khi ngồi thiền ở trong Kim tự Tháp… trong đó có nhiều phòng lắm, để cho mấy ông thầy tu hoặc thiền. thì tất cả mọi người nghĩ rằng, cái năng lực của Kim tự Tháp từ dưới phát triển mạnh, đưa lên đỉnh, không phải như vậy. Có lần tôi giải thích, tất cả nhưng gì nằm ở quả địa cầu này còn bị giới hạn bởi cái luật vũ trụ và cái Năng lượng của Thượng Đế bao trùm trái đất. Vì chỗ đó, bao nhiêu ngừơi lầm hết. Họ tưởng vô Kim tự Tháp hoặc thực hiện Kim tự Tháp giả thì nó bảo vệ, giống như bên Paris, thực hiện 3 cái Kim tự Tháp, một hình thức muốn bảo vệ đất nước Pháp. Nhưng thật sự không phải vậy, nếu làm được thì tất cả mọi cái làm được rồi, nhưng họ không biết công thức đâu.
Trong tương lai tôi sẽ chỉ cho công thức này. Khi anh chị em đặt cái Kim tự Tháp một cái là cái năng lực vô biên, mà từ trước chưa ai dám thực hiện. Tôi là người đầu tiên sẽ thực hiện cái này. Trong tương lai thí dụ, tôi chỉ đặt tay một cái Kim tự Tháp nhỏ thôi. Thí dụ, bây giờ nước ngập chỉ đặt một cái là nước không bao giờ ngập, từ mức đó trở xuống thì không ngập.
4 câu hỏi của một học viên Việt Nam nêu ra:
418 Làm thế nào để thoát khỏi sự phiền não mà sự phiền não đó không do chính mình tạo ra?
- Mình thì nói là mình không bao giờ tạo ra những sự phiền não, nó từ ở ngoài tới. Nhưng thật sự, là chính mình tạo ra những phiền nào này. Thí dụ, đây là nước sôi, anh chị em lấy uống rồi nói là nó làm phỏng miệng anh chị em, nhưng tại anh chị em uống nước sôi, chứ không phải tại nước sôi. Anh chị em có thể đợi 10 phút rồi uống cũng được, thành ra, chính anh chị em tạo ra những sự rắc rối này. Tất cả những gì đều là tại chúng ta tạo ra.
Người ta nói cái gì, anh chị em đâu có cần phải nghe theo và làm theo họ? Mình nghe họ, làm theo họ rồi mình đổ thừa là tại họ, nhưng thật sự là tại chính mình làm.
Anh chị em làm trật rồi nói tại phiền não, ngoại cảnh, chỉ mình không! only one, ourself, not outside. Thì bây giờ anh chị em suy nghĩ tôi nói câu này chí lý lắm, học sẽ thành công. Tất cả các cái người ta làm đúng hết, nhưng mà anh chị em phải nhớ câu thứ nhì: đúng của người ta, không phải đúng của mình. Anh chị em sẽ không bao giờ bị phiền não hết. ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa cho anh chị em học. Mặc dầu tôi giải thích ngắn gọn. Khi anh chị em ngộ được câu này thì cuộc đời anh chị em không bao giờ bị bệnh, giữ vững câu này hoài, không bao giờ bị bệnh hết.
Ngắn gọn, đầy đủ ý nghĩa, người nào mà không nghe, ráng chịu, thêm câu đó luôn.
419 Luật nhân quả là gì?
- Như anh chị em thấy, luật nhân quả thì có một số tôn giáo nói là không có, nhưng anh chị em biết rằng Thượng Đế hay lắm. Một thời kỳ cho anh chị em 10 kiếp : kiếp đầu anh chị em làm việc thiện, nhớ nhe, thì tất cả 9 kiếp sau làm việc thiện hết. khi mà anh chị em làm việc thiện giỏi quá, Thượng Đế cho anh chị em làm việc ác, 10 kiếp sau làm việc ác thì anh chị em thực hiện 10 kiếp thiện rồi. thì hai cái : thiện ác anh chị em biết hết rồi thì chắc chắn anh chị em không bao giờ vi phạm thiện ác nữa, lúc đó anh chị em mới thành công.
Do đó, thì tôi khuyên anh chị em thấy người ta thiện thì anh chị em nói đường tốt, anh chị em mừng, anh chị em học. nhưng mà anh chị em thấy người ta ác, anh chị em đừng ghét, tại vì trong cái ác nó có cái thiện. Mà anh chị em nếu bỏ cái ác hết thì trong cái ác nó có mấy cái thiện để anh chị em học thì anh chị em sẽ bị thiếu sót.
Anh chị em biết cái đó là ác rồi, ý thức rồi thì đừng thực hiện. nhưng mà trong cái ác, họ có làm cái thiện thì mình lấy cái thiện đó thực hiện cho mình. Thì chắc chắn trong tương lai, anh chị em sẽ thành công cái này. Chứ bây giờ anh chị em thấy thiện, học hết. nhưng mà trong 10 cái thiện đó có hai cái ác anh chị em không biết. mà trong 10 cái ác có 2 cái thiện, thì 10 cái thiện đó có 2 cái ác, anh chị em bỏ 2 cái ác ra ngoài rồi lấy 10 cái ác thì lấy 2 cái thiện đó qua đây, anh chị em biết hết.
Đời, trong tương lai anh chị em phải thông suốt, mà đạo cũng phải thông suốt. luôn luôn có 2 mặt. Tại quả địa cầu chúng ta ở có 2 mặt : âm và dương. Do đó, anh chị em học dương hết mà không học âm thì chắc chắn không thành công. Nếu anh chị em học âm, không học dương cũng không thành công.
Do đó, luôn luôn tôi dạy hai mặt : mặt trái và mặt phải, Âm và Dương. Khoa học và Tâm Linh, hai cái đi song song như thế này thì anh chị em mới thành công được. Vì chỗ đó, tôi khuyên anh chị em. nếu người đó là ác thì anh chị em coi kỹ, xét đoán lại, tại sao họ làm ác ? Thí dụ, người đó ăn hiếp cha mẹ, ông bà người ta, ông đó tức giết người ta chết, đó là chữ Hiếu. Thì giết người ta chết thì mình đừng làm, nhưng chữ Hiếu của ông thì mình phải học. thành ra, nói tại người đó ác, ác… Ác thì bị ở tù rồi, phần đó thì đừng bao giờ học giết người ta hết. Nhưng mà cái hạnh thứ hai của người là hạnh báo hiếu. Vì chữ hiếu cha mẹ, vì chữ hiếu ông bà mà người ta ăn hiếp ông bà cha mẹ họ nên họ tức quá, giết người đó xong rồi ở tù. Mình đừng có học cái đó, mình học cái phần chữ Hiếu, đừng học cái ác, học cái thiện.
Nhiều trường hợp khác nhau. Do đó, anh chị em minh định rằng, người ác thì để qua một bên, nhưng tại sao họ làm ác ? anh chị em phải biết tại sao họ làm ác ? khi anh chị em biết tại sao họ làm ác thì trong đó có một cái thiện trong đó, học cái thiện, cái ác bỏ ra ngoài.
420 Chúng con rất muốn theo Thầy tu học nhưng có rất nhiều sự cản trở bên ngoài, phải chăng đó là một sự thử thách trên đường học đạo ? tục ngữ Việt Nam có câu : ‘‘ Con vua ắt được làm vua, con sãi ở chùa đi quét lá đa’’, vậy có đúng không ?
- Câu thứ nhứt, chuyện đi theo Thầy là chuyện của mình quyết định chứ không ai quyết định, mà Thầy cũng đâu có kêu ! Mà chưa chắc đi theo Thầy, Thầy cho. Cái quan trọng là đi theo Thầy, chưa chắc Thầy cho, chứ đừng nói bị chi phối ngoại cảnh. Bây giờ mình quyết đi theo Thầy đi tu, đã nói đi tu rồi mà còn cản trở gì nữa ? Tại vì anh chị em ham đủ thứ, nói là cản trở. Là tại mình hết chứ không tại ai hết. Nếu quyết lòng đi theo Thầy thì đi theo Thầy, Thầy không cho cũng đi theo đi, còn hy vọng. Cái đó thuộc về liều mạng đó chứ còn mà, trời ơi ! ‘‘ tôi muốn đi theo Thầy quá nhưng vợ tôio nó cản, tôi muốn đi theo Thầy quá mà xe bán chả giò của tôi nó cản’’. thuộc về ham tiền, ham vợ chứ đâu phải ham Thầy ? thấy chưa ?
Thành ra đó, anh chị em đừng bao giờ đổ thừa hết. Chính mình nè, cuộc đời của mình, mình quyết định, chứ đừng đổ thừa chi phối ngoại cảnh và bối cảnh gì hết.
Anh chị em nói đi theo đường Đạo, đường tu thì có nghĩa là anh chị em phải dẹp bỏ hêt cái chi phối ngoại cảnh và bối cảnh, đôi khi còn chưa thành công chứ đừng nói chi tại với bị. Tại với bị thì chắc chắn không được rồi.
Anh chị em cũng đừng nghĩ rằng ông Thầy chùa thì ở trong chùa hoài, không phải đâu. Nhiều khi ông ở chừng 5 năm, 10 năm, xuất gia ra ngoài cưới vợ.
Con vua thì bây giờ chưa có vấn đề chính trị thì còn được, chứ chính trị,nó giết ông vua, giết con luôn khỏi làm vua, mà chết luôn, cái này được. cách nay 10 000 năm về trước thì được chứ bây giờ không được rồi. con vua thì mai mốt thành ăn mày. Ông Thầy chùa đừng tưởng ông đi tu đâu, ông mà thấy đi tu coi bộ cực khổ quá, ông xuất về có vợ sướng hơn thì ông ra, bỏ ông Phật, ra có vợ như thường.
Cái này là cách nay 5 000 năm về trước của Việt Nam chứ bây giờ thì thôi. Cũng như Việt Nam mà đi qua đây rồi, có bồ trước, có vợ sau. Hồi xưa ở Việt Nam có một vợ chồng thôi, còn qua ngoại quốc thì có bồ trước, có vợ sau. Mà nhiều khi tám con bồ rồi mới có vợ hay tám ông bồ rồi mới có chồng. Mà cái đó người ta vui vẻ, tại cái phong tục tập quán hồi xưa như vậy.
421 Thầy có nói Thượng Đế đã hướng về các nước Đông dương mà Việt Nam được lãnh đạo về phương diện Tâm Linh trên toàn thế giới và sẽ kéo dài 30 thế kỷ. vậy vận mệnh của đất nước Việt Nam và những học trò ‘‘ Ngoan’’ ( Việt Nam) theo Thầy ra sao ?
- Ngoan lắm nhưng kẹt chả giò, hết ngoan rồi. Chân lý thì không riêng ai.
Thượng Đế cho người nào, người đó hưởng
Thượng Đế cho dân tộc nào thì dân tộc đó hưởng.
Thì trước kia tôi minh định 3 nước : Việt Nam, Đài Loan, Thái Lan. Nhưng hiện tại bậy giờ thì chưa có dứt khoát 100% lắm. hiện tại coi như tôi tạm thời chọn Thái Lan nhưng trong tương lai của đầu năm 1997 chưa biết như thế nào ?
Tôi dạy lớp 6 cho anh chị em rồi thì chắc chắn là có thông điệp của tháng giêng năm 1997 Thái Lan hoặc đi quốc gia khác, lúc đó tôi mới quyết định, chứ bây giờ chưa chắc. Tại tôi thấy chưa chắc thì tôi sẽ chờ đợi coi đúng như vậy không ? nếu đúng thời điểm Thái Lan thì tôi sẽ không rời, do quyết định của đầu năm 1997. khi tôi dạy xong, tôi ngồi thiền trong vòng 4-6 tiếng đồng hồ, lúc đó Thượng Đế sẽ cho tôi một cái thông điệp, tôi sẽ quyết định.
Tại vì tôi biết bắt đầu năm 97 sẽ thay đổi toàn thế giới rất lớn, những thông điệp đặc biệt đó tôi sẽ cho anh chị em biết khi anh chị em đang còn học lớp 6, nếu anh chị em có đang học lớp 6.
Cái thứ hai, như anh chị em thấy đó, bây giờ ‘‘ ngoan’’ người nào cũng được hết, dưới điều kiện là thiệt hay không ? ngoan cái miệng không mà cái đầu không có ngoan thì cũng như là Zero, mà cái đầu anh mà ngoan, cái miệng anh nói sao cũng được, nhưng anh chị em đi thẳng hay quẹo trái hay phải, đôi khi cái miệng thì nói :ờ, cái này không được, cái kia không được… nhưng cái đầu người ta đi thẳng hoài thì chắc chắn người ta sẽ thành công. Cái mục đích chánh của mình là cái tư tưởng của mình có thiệt hay giả ?
Còn cái miệng mình nói không ăn thua đâu ! đôi khi cái miệng mình nói vui thì nói vầy còn buồn thì nói vầy, đôi khi bị chi phối buồn thì nói chán nản, vui thì anh chị em nói tốt. Nhưng mà cái quan trọng, cái tư tưởng có trực chỉ đi một điểm không ? hay là đi tới đó thì quẹo trái, quẹo phải hay đi thẳng ? Cái đó quan trọng cho mình, anh chị em đừng hỏi ngoan hay không ngoan. Ngoan cái miệng thì ngoan lắm, nhưng mà hỏi lại cái đầu của mình có ngoan không ?
Cái đó là quan trọng. Do đó, tôi thường nói với anh chị em rằng : Anh chị em gạt chính mình được, gạt tất cả mọi người được, gạt ông Thầy Đáng luôn cũng được, nhưng mà anh chị em gạt Thượng Đế là tự mình sẽ giết mình, câu cuối cùng là vậy.
Cái này dạy hoài, mà dạy thì dạy chứ không biết có nhớ không ? Hay là dạy bên tai trái, qua bên tai phải rồi ?